Thẩm Nguyệt cũng chỉ là lo lắng nhưng nàng cho rằng chắc hẳn hai ngày
này Tề Phi sẽ không đến. Ngũ hoàng tử đã như vậy rồi, Tề Phi còn không
chăm sóc mà đến đây gây hấn, vậy nàng ta cũng không coi trọng Ngũ hoàng
tử là bao.
Thời gian đến, Thẩm Nguyệt đoán chừng viện Thái Học cũng tan học rồi,
khi Thẩm Nguyệt cho rằng Thôi thị đã đi đón Bắp Chân, Thôi thị lại vội
vàng chạy đến trước mặt nàng nói: “Công chúa, nô tỳ ninh canh nhất thời
quên giờ giấc, không kịp đi đón, Bắp Chân vẫn còn ở viện Thái Học”.
Lông mày Thẩm Nguyệt khẽ giật một cái, lại nghe Thôi thị nói: “Canh vẫn
chưa chín, nô tỳ tạm thời còn việc không đi được, nếu để Ngọc Nghiên và
Tiểu Hà đi, lỡ gặp Tề Phi gây phiền phức giữa đường thì không xong, hay
là bây giờ công chúa đi đón Bắp Chân tan học?”
Thẩm Nguyệt nhìn khuôn mặt tràn đầy chân thành của Thôi thị mà nói:
“Bình thường mọi người đều rất rảnh rỗi, hôm nay lại trùng hợp ai ai
cũng bận rộn”.
Thôi thị vào phòng lấy áo choàng kèm mũ ra cho Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng
nói: “Từ khi Bắp Chân vào viện Thái Học đến nay, công chúa cũng chưa đi
đón lần nào đâu, bây giờ đi một hai lần thì cũng có sao?”
Thẩm Nguyệt rũ mi, mặc cho Thôi thị buộc dây áo choàng cho nàng, Thôi
thị lại nói: “Công chúa muốn đi nhìn xem, vậy nhân cơ hội này thoải mái
đi đi, nhìn một hai lần cũng tốt”.
Thôi thị còn nói: “Chỉ là tâm tư Bắp Chân tinh tế tỉ mỉ hơn người bình
thường, trẻ nhỏ là nhạy cảm nhất, nô tỳ cầu xin công chúa đừng giận công tử, hai mẹ con có chuyện gì nói đôi câu rồi thôi”.
Sao Thẩm Nguyệt có thể không biết, thế giới nội tâm của Bắp Chân vô cùng dịu dàng và chân thành, buổi sáng nàng cũng chỉ tức giận nói nhảm hai
câu thôi, sao nỡ giận thật chứ.
Bắp Chân thích cái gì thì làm cái đó, đây là chuyện bình thường của con người, không sai.
Người sai là nàng, bởi vì có rất nhiều điều không chắc chắn, cho nên luôn mang theo cảm xúc.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, tiện tay kéo áo choàng lại, nói: “Nhị nương luôn là người hiểu ta nhất”.
Thôi thị nói: “Công chúa đừng chê cười, nô tỳ cũng là người từng trải”.
Ý cười bên môi Thẩm Nguyệt nhạt dần, lại nói: “Ta sợ, nếu như Bắp Chân
thật sự giống hắn như vậy, Tiểu Hà có thể nhìn ra được, vậy những người
khác cũng có thể nhìn ra được”.
Tất cả những cảm xúc này của nàng đều bởi vì lo lắng và sợ hãi. Nàng sợ
có người so sánh Bắp Chân và Tô Vũ, càng sợ so sánh rồi sẽ cho ra kết
quả khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, bao gồm bản thân nàng.
Đó sẽ là hậu quả gì, Thẩm Nguyệt không dám tưởng tượng.
Đêm qua nhìn Bắp Chân nửa đêm, Thẩm Nguyệt cũng nghĩ nửa đêm. Cho dù Bắp Chân thích tới viện Thái Học cỡ nào, nàng cũng không thể tiếp tục nuông chiều cậu bé nữa, nàng nhất định phải ngăn chặn cắt đứt chuyện này,
không thể cho Bắp Chân đến viện Thái Học ở cạnh Tô Vũ.
Thôi thị nói: “Thế nên rốt cuộc có đúng như Tiểu Hà nói hay không thì
vẫn cần công chúa đích thân đi xem một chút. Nếu như Tiểu Hà không hề
phóng đại, vậy lần sau công chúa không cho Bắp Chân đi nữa, nô tỳ cũng
sẽ trông coi công tử kỹ càng”.
“Cũng được”. Thẩm Nguyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, nheo mắt
nhìn mặt hồ tĩnh lặng trước cung Thái Hòa, hồ nước ấm áp, đan xen giữa
cái nóng và lạnh, tỏa ra hơi nước mờ mịt dày đặc, nàng thở dài một hơi,
nói: “Tuyết lại rơi rồi”.
Trên bầu trời tuyết trắng tung bay, mà mặt hồ vẫn luôn không kết băng.
Bông tuyết sột soạt rơi trên lan can, không lâu sau đó, sẽ tan thành
những vệt nước ướt đẫm.
Trái ngược với cảnh tượng ở bờ bên kia, trời đông giá rét, nơi nơi đều phủ một màu trắng xóa của tuyết.
Thôi thị đưa ô cho Thẩm Nguyệt, nói: “Công chúa đi đường cẩn thận”.
Thẩm Nguyệt cầm ô ra khỏi mái hiên. Bên dưới áo choàng của nàng lộ ra
góc váy trắng thuần, mái tóc đen dưới ô khẽ phấp phới, bóng lưng trong
tuyết xinh đẹp như tranh.
Hôm nay tuyết rơi, tiết trời lạnh lẽo, viện Thái Học cho tan học sớm một hai khắc so với bình thường.
Chờ đến khi Thẩm Nguyệt tới viện Thái Học, hoàng tử công chúa bên trong
đều đã được đón đi, dọc đường lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có những cây ngô
đồng ở hai bên đường, thi thoảng tuyết tích tụ trên chạc cây lại rớt
xuống đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thẩm Nguyệt đứng ở trước cửa viện Thái Học, hai cánh cửa khép hờ. Nàng
bỗng dừng bước, trong tai rõ ràng bắt được giọng nói của Tô Vũ.
Rất lâu không nghe thấy, giọng nói kia vẫn lay động lòng người, tựa như trong mộng.
Đó là Tô Vũ đang dạy Bắp Chân đọc sách, dạy cậu bé chữ viết căn bản đơn giản nhất. Tô Vũ đọc một câu, Bắp Chân lặp lại một câu.
Một lớn cẩn thận kiên nhẫn, một nhỏ non nớt ngây thơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT