Cũng may thị vệ đi bẩm báo hoàng thượng rất nhanh đã trở lại, theo lời
của hoàng thượng thì công chúa Tĩnh Nguyệt có thể mang đứa nhỏ đi dạo
trong hoa viên, hai thị vệ canh gác cầu gỗ cuối cùng cũng thở phào nhẹ
nhõm.
Hiện tại nhiều vùng của Đại Sở đang hoành hành nạn bão tuyết và mất mùa, càng về cuối năm công việc trong triều càng chất đống, hoàng đế đã bận
tới sứt đầu mẻ trán, nào còn lòng dạ thảnh thơi quan tâm mẹ con Thẩm
Nguyệt có nên tới hoa viên chơi đùa hay không.
Rốt cuộc một khi đã đặt chân vào hoàng cung thì đừng mơ ra ngoài nữa, để hai mẹ con dạo chơi trong hoa viên cũng không sao cả, tránh những lời
ong tiếng ve nói hoàng đế hắn thật sự giam lỏng công chúa Tĩnh Nguyệt và con của nàng.
Sứ thần của Bắc Hạ đã tiến vào lãnh thổ của Đại Sở, hẳn là có thể tới
thượng kinh trước tết. Nếu chuyện hoàng đế quản thúc Thẩm Nguyệt quá rõ
ràng sẽ lại khiến cho Bắc Hạ có chủ đề bàn tán.
Bắp Chân dường như không có hứng thú với việc nghịch tuyết, cậu bé cứ
không mục đích đi dọc theo con đường, Thẩm Nguyệt thì đi theo sau cách
đó không xa.
Nàng cầm lấy một quả cầu tuyết nhỏ ném vào cậu bé, cậu cũng không so đo, chỉ tự mình lặng lẽ phủi bông tuyết khỏi áo khoác rồi tiếp tục bước đi.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Con muốn đi đâu?”
Dưới chân Bắp Chân xiêu vẹo liền vấp ngã xuống đất, bé giương đôi mắt trắng đen phân minh nhìn về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đi tới và nắm lấy bàn tay nhỏ
bé của cậu, hai mẹ con cùng nhau đi xuyên qua con đường mòn dưới rừng
tùng thường xanh, nối tiếp là một rừng ngô đồng.
Thời tiết này rừng ngô đồng đã rụng hết lá, chỉ còn những cành cây trơ
trọi vươn mình, bị tuyết rơi phủ xuống chỉ sót lại đường nét mơ hồ.
Trong buổi sáng yên bình, cách đó không xa loáng thoáng vang lên tiếng đọc sách.
Trái tim Thẩm Nguyệt đập trật một nhịp, nàng nhìn hướng Bắp Chân hỏi; “Con làm thế nào tìm được nơi này?"
Bắp Chân im lặng không nói, dường như cậu bé đang đắm chìm trong tiếng
đọc sách lanh lảnh kia, tuy non nớt nhưng tràn đầy phấn chấn.
Bắp Chân còn muốn duỗi chân đi về phía trước, nhưng đã bị Thẩm Nguyệt một phát tóm lấy, cơ thể bé bỏng liền được ôm lên.
Nàng nở nụ cười như không cười, nhìn thật sâu con đường cây ngô đồng
trải dài phía trước, vẫn là lựa chọn quay người trở lại con đường lúc
đến: “Bắp Chân thích nghe tiếng đọc sách à? Chỉ là con vẫn còn quá nhỏ
để tới học đường, hôm nay đi đủ xa rồi, chúng ta trở về thôi”.
Nếu còn bước tiếp thì chính là Viện Thái Học, là nơi Tô Vũ thường ngày vẫn dạy học trong cung.
Nàng không biết Tô Vũ có ở tại Viện Thái Học hay không, trong lòng nàng
thầm nghĩ vết thương của hắn còn chưa lành hẳn là không có mặt. Nhưng
cho dù hắn có ở đó hay không, nàng cũng không nên ôm Bắp Chân tới nơi
này.
Lúc trở về cung Thái Hòa, Ngọc Nghiên và Thôi thị đã lo lắng tới không
thể ngồi yên, họ tuyệt nhiên không ngờ tới Thẩm Nguyệt và Bắp Chân sẽ
rời khỏi cung Thái Hòa, vừa không chú ý đã không thấy người đâu.
May mắn hai mẹ con đã trở về bình yên vô sự.
Thẩm Nguyệt vừa đút cháo cho Bắp Chân, vừa hỏi Tiểu Hà trước mặt: “Có
phải trước đó ngươi đã từng đưa Bắp Chân tới hoa viên không? Dường như
thằng bé biết đường?"
Tiểu Hà lắc đầu: “Không có ạ, tiểu công tử hôm nay đã đi những đâu vậy ạ?”
“Thằng bé tới Viện Thái Học”.
Tiểu Hà đáp: “Viện Thái Học cách cung chúng ta nơi này không xa, các
hoàng tử công chúa mỗi sáng từ hậu cung đến đó đều phải đi qua đây”,
nàng ta như sực nhớ tới điều gì đó lại nói tiếp: “À đúng rồi, khi các
hoàng tử công chúa tới Viện Thái Học đi ngang qua từ bờ đối diện, tiểu
công tử đều đứng trước cung nhìn bọn họ, phỏng chừng là từ lúc đó, tiểu
công tử đã nhớ tới phương hướng của Viện Thái Học rồi”.
Nói đến đây gương mặt của Tiểu Hà thoáng tươi cười rạng rỡ: “Không lẽ
tiểu công tử còn nhỏ đã muốn tới học đường rồi? Trước đây nô tì thấy
những hoàng tử công chúa khác mỗi khi đi học đều là dáng vẻ mặt ủ mày
chau đó ạ”.
Chỉ đáng tiếc, dù Bắp Chân hiếu học đến đâu cũng nào có cơ hội vào được
Viện Thái Học. Hiện tại cả bé và Thẩm Nguyệt đều đang bị giam lỏng.
Đôi mắt Tiểu Hà hiện lên nét yêu thương, thở dài nói: "Thầy giáo trong
Viện Thái Học đều là người học rộng tài cao, nghe nói vị đại học sĩ kia
học thức càng thêm uyên bác hiếm người sánh bằng. Phàm là công chúa
hoàng tử được sủng ái đều do ngài ấy dạy vỡ lòng, nếu tiểu công tử cũng
có thể được ngài ấy chỉ bảo một hai vậy thì quá tốt rồi”.
Thẩm Nguyệt không bày tỏ quan điểm, Bắp Chân cũng ngoan ngoãn ăn cháo.
Đương nhiên Ngọc Nghiên biết người mà Tiểu Hà đang nhắc tới là ai, vì
tương đối gần gũi với nàng ta mà tiếp lời: “Nhưng bên ngoài đồn đại rộng rãi rằng cách đây không lâu không phải vị đại học sĩ đó mới bị điều tra sao, hoàng thượng vẫn cho phép ngài ấy trở lại dạy học à?”
Tiểu Hà đáp: “Sau đó ngài ấy cũng đã được chứng mình là bị đổ oan, nghe
nói những chứng cứ đó đó là ngụy tạo, trong nhà đại học sĩ rất trong
sạch”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT