Cảm giác lạnh thấu xương tấn công nửa bên vai và cánh tay của nàng qua
lớp y phục. Nàng vận dụng góc nghiêng của cơ thể và cánh tay để khéo léo giảm bớt xung lực của cú nhảy, tránh để bản thân bị thương.
Tần Như Lương nhảy xuống khỏi xe ngựa đã trông thấy nàng nhanh nhẹn bò dậy khỏi đống tuyết, phủi bớt vụn tuyết trên người.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn hắn ta từ khoảng cách khá xa: “Ngươi quay về đi, ta sẽ trở lại trước khi trời sáng”.
Nói xong, Tần Như Lương còn chưa kịp đuổi theo, Thẩm Nguyệt đã quay
người lao nhanh vào con ngõ tối om bên đường, khiến hắn ta không thể nào tìm được.
Tần Như Lương tần ngần đứng một lúc, sau cùng đành quay người lên xe
ngựa. Khi nhấc chân bước lên, hắn ta liếc thấy một thứ gì đó rơi trên
nền tuyết.
Hắn ta cúi người nhặt nó lên, cầm trong tay mới nhìn rõ, là một chiếc
trâm cài có sợi tua mà hắn từng chọn cho Thẩm Nguyệt cách đây không lâu.
Nàng cũng chỉ cắm bừa lên mái tóc, đến cả việc đánh mất lúc nào cũng không hay, ngẫm ra, nàng cũng không hề để tâm đến nó.
Tần Như Lương siết chặt bàn tay, quay về xe ngựa, bảo phu xe tiếp tục hành trình.
Nàng đối xử với Tô Vũ thì như vậy, còn đối với người khác lại chẳng hề để tâm, đáng lẽ hắn ta phải quen rồi mới đúng.
Tiếc rằng, trong lòng hắn ta lúc nào cũng ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, không thể nào từ bỏ.
Có lẽ khi ngày ấy thực sự đến, tận mắt chứng kiến ba người trong gia đình họ đoàn tụ, hắn ta mới có thể buông tay.
Nhưng Thẩm Nguyệt không khỏi mừng rỡ, nàng âm thầm cầu nguyện, cứ rơi
đi, tuyết rơi càng nặng hạt càng tốt. Như thế mới có thể che lấp một số
dấu vết, thanh tẩy thế giới này.
Chẳng cần bao lâu nữa, dấu chân của nàng khi tới đây sẽ bị che phủ hoàn
toàn. Không ai biết nàng tới từng cửa sau nhà Tô Vũ, đứng ở đó thở hồng
hộc và lo lắng cồn cào.
Nếu hắn để lại vết máu, cũng sẽ bị vùi lấp triệt để.
Thế nên trận tuyết lớn này rất đúng lúc, ông trời cũng đang giúp họ.
Thẩm Nguyệt gõ cửa sau, chỉ một lát đã thấy có người nhìn qua khe cửa, sau đó nhanh chóng mở cửa ra.
Thông thường chẳng có mấy ai ra vào bằng lối cửa sau, bất kể lúc nào nghe thấy tiếng gõ cửa cũng nên cẩn thận.
Quản gia quen với Thẩm Nguyệt nên hỏi: “Sao công chúa lại tới đây?”
Giọng nói của Thẩm Nguyệt như lẫn cùng tiếng tuyết rơi sàn sạt: “Tô Vũ quay về chưa?”
Nàng không biết Tô Vũ sẽ đi đâu sau khi bị thương, thế nên đành tới nhà
hắn trước thử vận may. Nếu hắn thực sự quay về rồi, lát nữa nếu cấm vệ
quân tới lục soát, mới có vài phần hung hiểm.
Quản gia cũng không dám thừa lời, thoáng trầm ngâm rồi đi trước dẫn đường: “Mời công chúa đi theo ta”.
Trái tim căng thẳng của Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng được vỗ yên, nàng đi theo quản gia, có vẻ như Tô Vũ quay về rồi.
Thẩm Nguyệt vừa vào cửa vừa hỏi: “Chàng ấy quay về bằng cửa nào?”
“Chính là cửa sau mà công chúa vừa tới”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Gọi hai người tới xem xét xung quanh con ngõ, nếu thấy có vết máu, lập tức dùng tuyết lấp đi”.
Quản gia không dám sơ suất, vội vàng gọi hai người cầm đèn lồng ra ngoài.
Thẩm Nguyệt lại nhắc nhở: “Nhớ phải xóa dấu chân lúc trở về”.
Đường phố gần đây vẫn chưa thấy động tĩnh của cấm vệ quân, chắc hẳn vẫn
chưa lục soát tới đây. Nếu trận tuyết này vẫn chưa kịp vùi lấp thì hiện
giờ đi xử lý vẫn còn kịp.
Tiểu viện quen thuộc, đâu đâu cũng toát lên vẻ thanh lãnh.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, dường như mang đến hơi ấm quyến luyến.
Quản gia dừng bước trước cửa, Thẩm Nguyệt bước tới dưới mái hiên, đứng trước cửa phòng Tô Vũ, giơ tay đẩy cửa tiến vào.
Từ sau khi trở về, Tô Vũ vào phòng rồi không thấy ra nữa, hắn dặn dò
quản gia và hạ nhân cảnh giác một chút, chú ý động tĩnh bên ngoài là
được.
Nhưng dù hắn mặc y phục đen tuyền cũng không giấu nổi mùi máu tanh trên
cơ thể, đến cả bước chân cũng lộn xộn, quản gia đâu thể không lo lắng.
Quản gia ở bên ngoài canh chừng được một lúc đã nghe nói có người gõ
cửa. Ban đầu còn tưởng là quan binh, không ngờ là Thẩm Nguyệt một mình
tới gõ cửa.
Sau chút sững sờ, quản gia bỗng cảm thấy như thế này cũng tốt.
Công chúa tới rồi, đại nhân không cần xử lý vết thương trong phòng một mình nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT