Thẩm Nguyệt nói: “Ta tới bên bờ sông Dương Xuân rồi lên thuyền, thuyền khách kinh doanh rất khấm khá, theo tỉ lệ ăn chia giữa ta và Liên Thanh Châu thì ta lấy được không ít ngân phiếu, bèn giao cho Lưu Nhất Quái để ông ta giúp ta tìm một đám sát thủ đáng tin”.

“Ừm”.

“Ta thuê sát thủ giết đám thám tử được Hoàng thượng cài cắm xung quanh Tần phủ, sau này cũng sẽ hợp tác lâu dài. Thám tử Đại Nội nhóm nào đến, ta sẽ giết nhóm đó, giết đến khi Hoàng thượng không còn thám tử để phái đi mới thôi. Sau khi không còn thám tử giám sát, ta đi tìm Hạ thừa tướng và Đại Lý Tự Khanh giao thiệp, không để Hạ Phóng dùng hình với chàng”.

Thẩm Nguyệt ngả vào vòng tay của Tô Vũ, khẽ khàng nói: “Nhưng điều này cũng không thể cứu được chàng, về sau ta suy nghĩ cả một đêm, nghĩ được một cách nên trong đêm đó viết ngay ba phong thư, thông qua đường tắt truyền tin của chàng để gửi thư ra ngoài”.

Tô Vũ khẽ nheo mắt.

Nàng lại nói: “Biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ được bắt chước theo chàng, chàng lợi dụng Bắc Hạ để cứu ta, vậy thì ta sẽ dùng Dạ Lương cứu chàng”.

“Khi ấy chàng là sứ thần tới Dạ Lương đàm phán hòa bình, vì tin tưởng chàng, Dạ Lương mới ký kết thỏa thuận giữa hai nước. Nhưng hiện giờ Hoàng đế nói rằng sứ thần đàm phán là gian tế của Bắc Hạ, vậy thì kết quả đàm phán giữa sứ thần và Dạ Lương trở nên vô hiệu.

Hiện giờ Dạ Lương đã chiếm trọn ba thành trì biên quan của Đại Sở, không những có thể từ chối hoàn trả, mà một khi hiệp ước hòa bình bị hủy bỏ, Dạ Lương có thể đưa quân tiến công vào biên cương của Đại Sở. Đây chính là phong thư đầu tiên, gửi tới Dạ Lương”.

Tô Vũ thoáng nhếch môi: “Vậy phong thư thứ hai thì sao?”

“Sau khi Dạ Lương đưa ra yêu sách này, nếu Hoàng đế Đại Sở chấp nhận, biên cương Đại Sở và Dạ Lương bình an vô sự. Nhưng nếu Hoàng đế không chịu chấp thuận, Dạ Lương nhân cơ hội này tấn công khi Đại Sở đang loạn lạc và đói khổ, vậy thì mời Hoắc tướng quân án binh bất động, đợi khi Đại Sở chiến bại, binh lính Dạ Lương mỏi mệt rồi mới đánh bại Dạ Lương, cướp lại chính quyền Đại Sở.

Dự tính xấu nhất cũng là tình huống thứ hai này, ta cùng chàng xuống Hoàng Tuyền, đâu còn để tâm đến sinh linh lầm than. Đây là phong thư thứ hai, gửi tới biên quan”.

Ngón tay của Tô Vũ dịu dàng vuốt lọn tóc cho Thẩm Nguyệt, hắn tỏ vẻ suy ngẫm: “Từ kinh thành tới biên quan rất xa xôi”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta biết, cả đi cả về nhanh nhất cũng phải hơn một tháng trời. Thế nên ta gửi phong thư thứ ba tới Giang Nam. Trịnh Nhân Hậu ở Giang Nam là người của chàng, ta nhờ ông ta tạm thời thay mặt Dạ Lương truyền thông tin ‘sứ thần chết thì thỏa thuận hủy bỏ’ tới kinh thành, nếu là cấp báo trong khoảng tám trăm dặm thì bảy ngày sau có thể đến tay Hoàng đế ở kinh thành”.



“Nàng muốn Trịnh Nhân Hậu truyền chiến báo giả”.

“Hoàng đế bản tính đa nghi, bởi vì thời gian gửi truyền báo không trùng khớp, ông ta nhất định sẽ nghi ngờ độ chân thật của chiến báo. Nhưng chuyện sống chết của chàng gắn liền với tình hình chiến - hòa của hai nước, ông ta không dám mạo hiểm quyết định, thế nên ắt hẳn sẽ cho người đi xác minh trước.

Trong thời gian ông ta phái người đi xác minh, chiến báo thật của Dạ Lương cũng truyền tới. Dạ Lương chen chân vào khiến Hoàng đế càng thêm sứt đầu mẻ trán, ông ta cũng không buồn truy cứu rốt cuộc kẻ nào truyền chiến báo giả nữa, Trịnh Nhân Hậu làm việc bí mật một chút sẽ không có chuyện gì”.

Thẩm Nguyệt cất giọng nhẹ như lông hồng: “Ta muốn khiến Hoàng đế không dám định tội thông đồng phản quốc cho chàng, càng không dám quyết định chuyện sống chết của chàng bừa bãi. Cùng lắm sau cùng ba nước đại loạn, định đoạt lại thiên hạ. Cục diện của ba nước này, hòa hợp lâu rồi ắt sẽ chia cắt, chia cắt lâu rồi ắt phải hợp lại, trước nay vẫn thế”.

Tuy Tần Như Lương đã cố biến bản thân thành người vô hình, nhưng lời nói của Thẩm Nguyệt cũng khiến hắn ta vô cùng chấn động.

Trong ba phong thư kia bao hàm nhiều nội dung đến vậy, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà nàng suy tính được từng ấy điều.

Tô Vũ vẫn mỉm cười và hỏi: “A Nguyệt ngoan, làm sao nàng biết chắc rằng Dạ Lương sẽ giúp nàng”.

Cảm xúc hiếm được lúc dao động của Thẩm Nguyệt khi mới thấy Tô Vũ dần dần bình ổn lại trong quá trình thảo luận cục diện, nàng khẽ nhếch lông mày, vẻ tự tin lộ ra:

“Hoàng đế Dạ Lương không giúp chàng, chẳng lẽ còn giúp Hoàng đế Đại Sở sao. Hai tòa thành mà chàng hứa với Hoàng đế Dạ Lương, ông ta còn chưa lấy được, nếu chàng chết đi, ông ta không được chút lợi lộc nào.

Vả lại, cho dù Hoàng đế Đại Sở xử chàng tội chết, Dạ Lương xé bỏ thỏa thuận, vừa lấy được thành trì vừa không bị trói buộc bởi thỏa thuận, Dạ Lương tự do tự tại, không còn chút kiêng dè. Như thế thì bất kể tình huống nào cũng rất hời cho Dạ Lương”.

Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ mà hỏi: “Tô Vũ, chàng thấy ta nói có đúng không?”

Tô Vũ đáp: “Nàng nói rất đúng”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta còn muốn tranh thủ thời gian đi đi lại lại giữa kinh thành và Giang Nam để ra tay với Hạ Phóng, tìm được mỹ thiếp mà chàng cài cắm trong phủ của hắn ta, thăm dò được điểm yếu của hắn ta, truyền thông tin khắp kinh thành”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play