Tần Như Lương rất hiểu nàng, chỉ cần nàng có ý tưởng gì thì nàng nhất định phải làm được, nếu không sẽ không cam tâm.

Nhưng nếu như để nàng làm như vậy thì chính Tần Như Lương sẽ không cam tâm.

Tần Như Lương hỏi: "Nếu như ta không đưa cô đi tìm đại lý tự khanh thì sao?"

“Ta sẽ tự mình tìm cách”, giọng nói của Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh: “Đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn chưa có tin tức gì từ Giang Nam, con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, ta thật sự không biết lần sau gặp lại có phải là trên pháp trường hay không, hay là đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi".

Tần Như Lương chấn động.

“Người nói xem, ta làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này?”, Thẩm Nguyệt nói.

Tần Như Lương mím môi, quay đầu bước về phía tủ chọn ra một bộ y phục dày nhất, sau đó vén chăn bông lên, lấy y phục khoác lên thân thể gầy yếu của Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt cũng hợp tác duỗi tay ra, luồn tay vào trong ống tay áo lạnh giá.

Tần Như Lương lại khoác lên người nàng thêm một lớp áo choàng rồi cắn răng nói: "Chỉ sợ nếu như hắn thật sự phải chết thì cô cũng không còn muốn sống nữa có đúng không? Nếu như chỉ cần gặp hắn mà cô có thể kiên trì sống tiếp thì ta sẽ giúp cô đạt được mong muốn".

Thẩm Nguyệt ngây người nhìn thân hình cao lớn của hắn ta đang ngồi xổm trước giường nàng rồi cầm chân nàng lên, một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, một tay mang giày vào cho nàng.



Khi Tần Như Lương mang giày cho nàng xong thì lại ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Cô ngẩn người cái gì? Đã hơn nửa đêm rồi, nếu không nhanh lên thì chúng ta sẽ không kịp đến đại lý tự lúc lính gác thay phiên trực đâu".

Thẩm Nguyệt hoàn hồn, ngay lập tức đứng dậy, phất góc váy bước ra ngoài rồi nói: "Tần Như Lương, cám ơn ngươi".

Sau khi ra khỏi phủ, cả hai người không hề lãng phí thời gian trên đường. Tần Như Lương giữ lấy eo của Thẩm Nguyệt mang nàng bay qua các con phố.

Đêm đen dường như cũng đang rẽ lối cho bọn họ, khung cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ hư vô.

Sau khi bọn họ tới phủ đệ của đại lý tự khanh, đại lý tự khanh liền bật dậy từ chiếc giường ấm áp sửa soạn y phục chỉnh tề để đến đại lý tự một chuyến.

Mặc dù làm theo Tĩnh Nguyệt công chúa khiến cho đại lý tự khanh cảm thấy khó xử nhưng ông ta cũng không thể rút lui giữa chừng.

Vì thế cho nên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt đã có được hai bộ y phục thị vệ và đang đi theo hộ tống kiệu của đại lý tự khanh đến phía trước đại lý tự.

Sau khi vào đại lý tự, đại lý tự khanh đã bảo người thân tín truyền tin cho các lính gác ngục chuẩn bị thay phiên trực, nói rằng đêm nay không cần làm nhiệm vụ, bọn họ có thể trở về nghỉ ngơi.

Chẳng bao lâu sau thì thân tín của đại lý tự khanh đã mang đến hai bộ y phục lính gác ngục.

Sau khi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương thay đổi y phục và lấy lệnh bài, họ được nghe thân tín của đại lý tự khanh hướng dẫn cách đi qua các trạm kiểm soát để đến ngục giam.

Đại lý tự khanh nhìn theo bóng lưng hai người rời đi thì ngáp một cái rồi nói: "Đêm nay ta thật sự muốn ngủ an giấc".



Nhưng ông ta cũng không dám rời khỏi đại lý tự, nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì ông ta vẫn cần phải ra mặt. Cho nên ông ta chỉ có thể tạm nghỉ ở đại lý tự một đêm. Lúc ngả lưng ông ta còn nói với thân tín của mình: "Ngày mai nếu như có ai hỏi thì ngươi cứ nói là ta cãi nhau với phu nhân cho nên nửa đêm mới bị đuổi ra khỏi nhà, bất đắc dĩ phải đến đại lý tự ngủ một đêm".

Trong nhà đại lý tự khanh có một vị phu nhân hung dữ, chuyện này không ai là không biết.

Trước đây ông ta cũng đã từng cãi nhau với phu nhân sau đó bị đuổi ra khỏi nhà một lần rồi.

Phía trước ngục giam của đại lý tự có một quảng trường rộng rãi bốn phía có tường rào bao quanh, nếu như có người muốn cướp ngục thì thị vệ có thể từ bốn phương tám hướng vây chặt.

Ánh sáng trong quảng trường rất mờ ảo, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đang bước đi trên quảng trường, từng bước đến gần cổng đại lao.

Vừa ngước mắt lên thì đã thấy ánh lửa mông lung phía trước cổng đại lao, đại lao cứ như con mãnh thú đang há cái miệng rộng đen ngòm chờ con mồi của mình bước vào trong.

Tần Như Lương trầm giọng nói: "Đừng căng thẳng, lát nữa gặp lính gác thì cứ làm theo quy định trong ngục là được".

Thẩm Nguyệt thở dài, dưới ánh lửa mơ hồ như có sương mù bay lượn, nàng đáp: "Ta không có căng thẳng, ngược lại là ngươi kìa, ngươi không cần phải siết chặt thân thể của mình như vậy đâu".

"Đó là thói quen của người tập võ thôi".

"Trong bộ dáng của ngươi không phù hợp chút nào, rõ ràng không hề giống một lính gác ngục, còn dễ khiến người ta cảm thấy như ngươi sắp công kích vậy", Thẩm Nguyệt nói: "Nghĩ đến trước đây người đều làm chuyện quang minh chính đại, nhất định rất ít khi làm mấy loại chuyện lén lút sau lưng này".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play