Ngón tay Tô Vũ hơi cong lại, những đốt ngón tay thanh mảnh chậm rãi di chuyển xuống đáy chậu than, vuốt ve hai con người gỗ dưới chậu than.

Cho dù nóng bỏng tay nhưng hắn vẫn không rút tay ra, cứ như thể làm như vậy sẽ khiến cho lòng hắn trở nên ấm áp hơn vậy.

Sau khi Hạ Phóng gặp chuyện thì Hạ tướng đã vô cùng bất an. Mặc dù biết cục diện này sẽ giúp Thẩm Nguyệt thuận lợi giải cứu Tô Vũ nhưng cuối cùng người gặp nạn vẫn là con trai của ông ta.

Mấy ngày nay Hạ Du vẫn đi sớm về muộn, cũng không biết hắn ta vội vàng làm chuyện gì mà khi trở về trông bộ dáng đều vô cùng sảng khoái.

Hạ tướng nghĩ thầm Tô Vũ đang ở trong ngục, một nữ nhân như Thẩm Nguyệt tiếp xúc với các sự vụ trong triều, đối với chuyện của Hạ Phóng, cho dù bọn họ có lòng thì cũng vô lực.

Trong khi đó nhìn thấy Hạ Du mỗi ngày đều trở về với bộ dáng thoải mái thì lòng Hạ tướng lại chùng xuống.

Ông ta biết Hạ Du rất ghét Hạ Phóng, bây giờ Hạ Du có chỗ đứng trong triều, nếu như nói chuyện này là do hắn ta làm thì cũng không phải là không có khả năng.

Hạ tướng hỏi thẳng vào vấn đề: "Chuyện của Hạ Phóng là do ngươi làm sao?"

Ông ta vốn tưởng rằng Hạ Du sẽ phủ nhận, không ngờ hắn ta lại nhanh chóng lên tiếng: "Đúng vậy, thế thì sao?"

“Ngươi!”, Hạ tướng rất tức giận: "Bất luận thế nào thì đó cũng là huynh trưởng của ngươi".

Hạ Du hỏi: "Có huynh trưởng nào lại hạ độc hại chết người thân để giá họa cho đệ đệ hay không? Có huynh trưởng nào không tiếc tiền thuê sát thủ đi giết đệ đệ hay không? Thừa tướng đại nhân, kẻ đó đã hại chết bà nội của ta, cũng là mẹ ruột của ông đó!"

Hạ tướng cứng họng không trả lời được, cảm giác vô cùng bất lực.

Hạ Du nhún vai nói: "Những thứ mà hắn ta gặp phải đều là quả báo của hắn ta. Ta không hề hãm hại hắn ta, ta chỉ vạch trần những việc xấu xa bẩn thỉu mà hắn ta đã làm thôi".



Khi Hạ Du đi ngang qua Hạ tướng, Hạ tướng buồn bã hỏi: "Ngươi thật sự muốn khiến cho Hạ gia nhà tan cửa nát sao?"

"Hạ gia đã nhà tan cửa nát từ lâu", Hạ Du nói: "Ông chỉ có thể có một đứa con trai là ta hoặc hắn ta, không thể có cả hai, ông tự mà chọn đi. Nhưng mặc kệ ông chọn ai thì ta nhất định cũng sẽ khiến cho hắn ta chết không có chỗ chôn".

"Nghịch tử! Nghịch tử nhà ngươi!"

Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương trở lại Tần phủ, vừa bước vào cửa thì Tần Như Lương đã nói: "Hôm nay Hạ Phóng đã ngã ngựa đúng theo ý cô, buổi tối chắc chắn có thể an giấc rồi. Bữa cơm tối nay sẽ ăn ở đại sảnh hay ăn ở trong viện?"

"Ăn cơm trong viện đi".

Thẩm Nguyệt trở lại Trì Xuân Uyển, Tần Như Lương cũng theo nàng đến Trì Xuân Uyển.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Vừa về đến cổng viện thì Thẩm Nguyệt đã quay người lại, chặn Tần Như Lương ở bên ngoài.

Tần Như Lương nhướng mày nói: "Cô định va cầu rút ván sao? Sao, ta cùng cô bôn ba bên ngoài cả một ngày mà không được mời ăn một bữa cơm sao?"

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi muốn ăn cơm thì trở về viện của ngươi mà ăn, chẳng lẽ trong phủ còn thiếu lương thực hay sao? Nếu như thật sự thiếu lương thực thì ta có thể trợ cấp cho ngươi".

Sau khi nói xong thì nàng liền bảo Ngọc Nghiên đóng gói đồ dùng hàng ngày và quần áo của Tần Như Lương ở Trì Xuân Uyển trả về chủ viện.

Tần Như Lương chuyển đến Trì Xuân Uyển hai ngày trước, khi đó Thẩm Nguyệt không có thời gian quan tâm đến hắn ta.

Nhưng ở Trì Xuân Uyển có ba nữ nhân, hắn là một nam nhân chắc chắn không tiện ở đó, Thẩm Nguyệt sớm muộn gì cũng phải đuổi hắn ta đi.

“Ta sẽ ăn bữa tối ở đây”, Tần Như Lương nói: “Lúc trước ta ở đây đang tốt đẹp, sao cô còn muốn đuổi ta đi?"



"Cho ngươi ở vài ngày đã là khách khí với ngươi lắm rồi".

"Đây là nhà của ta, viện của cô cũng là của ta".

"Vậy thì ta sẽ dọn ra khỏi nhà", Thẩm Nguyệt suy nghĩ rồi nói.

Tần Như Lương hít sâu một hơi, sao hắn có thể để cho Thẩm Nguyệt dọn ra ngoài được? Hắn nén giận nói: "Thôi đi, ta cũng lười chấp nhặt với cô. Ta phải sống ở đây để canh chừng cô, cô ăn không ngon ngủ không yên là không được”.

"Nhìn thấy ngươi ta chỉ cảm thấy chướng mắt, viện này đã đông đúc chen chúc lắm rồi", Thẩm Nguyệt nói: "Không có ngươi ở đây thì ta vẫn có thể ăn ngon ngủ kỹ".

"Sao trước đây cô lại không thấy đông đúc? Nữ nhân này sao có thể mau thay đổi đến như vậy?", Tần Như Lương cũng không đùa giỡn với nàng, chỉ thấp giọng thương lượng: Nếu không thì cô dọn ra chủ viện đi, chủ viện của ta rất lớn, cô sẽ không cảm thấy đông đúc chen chúc".

Thẩm Nguyệt nói vọng vào trong phòng: "Ngọc Nghiên, đồ đạc của hắn ta đâu, sao còn chưa thu dọn xong nữa?"

Tần Như Lương mím môi nói: "Đúng là nữ nhân vong ân phụ nghĩa".

Mềm không được thì phải rắn, Tần Như Lương thừa dịp Thẩm Nguyệt không để ý liền tiến lên ôm lấy Thẩm Nguyệt.

Với thể lực hiện tại, Thẩm Nguyệt không phải là đối thủ của hắn ta, cuối cùng bị hắn ta kéo vào trong viện.

Ngọc Nghiên đang ôm một cái túi nặng bước ra ngoài hỏi: "Phò mã gia, đồ đạc này có cần phải mang trả lại chủ viện không?"

"Không cần", Tần Như Lương dứt khoát nói: "Ta muốn sống ở đây".

Tần Như Lương đặt Thẩm Nguyệt vào bàn ăn, bảo Thôi thị đi lấy nước rửa tay lau mặt cho nàng rồi nói: "Ăn cơm thôi, cơm nước xong lại uống thuốc, đêm nay cô phải sớm lên giường nghỉ ngơi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play