Hạ Phóng nói: “Từ đại nhân, hiện giờ ta là quan thẩm tra chính của vụ án đại học sĩ phản quốc thông đồng với bên ngoài, Từ đại nhân nếu thức thời thì nên đứng gọn sang một bên, đừng cản trở ta làm việc theo phép”.

“Nếu làm việc theo thông lệ mà Hạ đại nhân nói là bất chấp luật lệ quốc pháp Đại Sở, bị đồn ra ngoài, e là sẽ bị người đời cười chê!”

Đại Lý Tự Khanh chắn trước mặt Hạ Phóng, lòng đầy căm phẫn, quyết không nể nang.

Cục diện nhất thời biến thành giằng co, Hạ Phóng tức giận đến mức biểu cảm có phần dữ tợn: “Ta khuyên Từ đại nhân một câu, nếu thức thời thì tốt nhất hãy tránh đường ngay!”

Đại Lý Tự Khanh đáp: “Hạ đại nhân giữ chức Thiếu Khanh, mà bản quan mới là Đại Lý Tự Khanh, quan phẩm đứng trên Hạ đại nhân! Sao thế, Hạ đại nhân định dĩ hạ phạm thượng ư? Tuy rằng vụ án này do Hạ đại nhân thẩm tra, nhưng Đại Lý Tự vẫn nằm trong phạm vi quản hạt của bản quan, sao ta có thể trơ mắt nhìn Hạ đại nhân vi phạm quốc pháp, rối loạn kỉ cương! Thứ cho bản quan không thể ngồi yên chẳng ngó ngàng được!”

Hạ Phóng quát: “Ta phụng mệnh hoàng thượng thẩm tra xử lý vụ án đại học sĩ, Từ đại nhân đáng lẽ nên hiểu hoàng thượng có ý gì!”

“Nếu Hạ đại nhân có đầy đủ chứng cứ, tội danh của đại học sĩ xác đáng, Hạ đại nhân muốn dùng hình thế nào, bản quan cũng không có lời gì để nói”, Đại Lý Tự Khanh nói.

“Nếu sự việc hôm nay đồn ra ngoài, chỉ khiến người trong thiên hạ nói rằng ngươi xử ép đại học sĩ để ép hắn khai. Hắn là thầy dạy của các hoàng tử và công chúa, lại còn là tấm gương cho các quan văn và học giả Đại Sở noi theo, Hạ đại nhân làm như thế, e rằng chỉ khiến các sĩ tử khổ cực học hành trong thiên hạ thấy nguội lòng! Hiện giờ lòng dân chẳng còn như xưa, học sĩ không tiến cung, nhân tài trong triều đình lác đác tiêu điều, Hạ đại nhân có gánh nổi trách nhiệm này không?”

Đại Lý Tự Khanh trước nay là người ngoan cố cứng đầu, năm lần bảy lượt ngăn cản Hạ Phóng dùng hình, Hạ Phóng tức không chịu nổi.

Hôm nay hắn ta muốn tiếp tục dùng hình với Tô Vũ, e là không được nữa.

Sau cùng Hạ Phóng đành từ bỏ, chỉ nói với Đại Lý Tự Khanh: “Từ đại nhân, ngươi chớ quên, chúng ta là người làm việc cho hoàng thượng. Ông bảo vệ hắn ta như thế, đừng để hoàng thượng cảm thấy ông có suy nghĩ dối gian”.

Đại Lý Tự Khanh nghiêm nghị đáp: “Chính vì làm việc cho hoàng thượng, bản quan mới phải tuân theo luật pháp Đại Sở, làm việc có lý lẽ có chứng cứ, có quy tắc có kỷ luật. Nếu không, bất kỳ kẻ nào cũng có thể vì tình riêng mà bất chấp công minh, thế thì kỷ cương của triều đình Đại Sở còn ra thể thống gì nữa? Hạ đại nhân nếu cố chấp muốn dùng hình, lần sau cứ lấy chứng cứ ra, tội danh của đại học sĩ đã chắc chắn, bản quan cũng không có gì để nói, tuyệt đối không ngăn cản”.

Hạ Phóng trợn mắt với Đại Lý Tự Khanh, nổi giận đùng đùng phất áo rời đi.



Đại Lý Tự Khanh ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi quay người, nhanh chóng ra khỏi phòng thẩm vấn, gọi Hạ Phóng trước khi hắn ta ra khỏi đại lao: “Hạ đại nhân xin hãy dừng bước”.

Hạ Phóng quay người, mặt mày xám xịt: “Từ đại nhân còn điều gì chỉ giáo?”

Đại Lý Tự Khanh bước lên phía trước: “Ta nghĩ có lẽ Hạ đại nhân hiểu nhầm gì đó, bản quan tuyệt đối không hề hai lòng với hoàng thượng. Nếu nói ai đó có suy nghĩ khác, cũng chưa đến lượt bản quan”.

Hạ Phóng nghe ra được ý ngoài lời của ông ta: “Sao hả, chẳng lẽ Từ đại nhân còn được kẻ nào sai sử chắc?”

Đại Lý Tự Khanh đáp: “Đâu thể bị ai sai sử được, chẳng qua là được người ta nhờ vả”.

“Được người ta nhờ vả?”, Hạ Phóng hỏi.

“Hạ đại nhân là con trai của Hạ thừa tướng, bản quan và thừa tướng cũng coi như cùng nhau làm quan nhiều năm. Hạ thừa tướng lao tâm khổ tứ, mong Hạ đại nhân có thể hiểu”.

Mặt mũi Hạ Phóng lại được thể biến sắc.

Không ngờ người âm thầm sai sử lại là Hạ thừa tướng.

Từ sau khi bị đuổi ra khỏi Hạ phủ, hắn ta và Hạ thừa tướng không còn qua lại nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là cha con, hắn ta cũng muốn một ngày nào đó có thể đường đường chính chính quay về Hạ phủ.

Trong triều, Hạ Phóng cũng niệm tình Hạ thừa tướng là cha của mình nên chưa từng đối đầu cùng ông ta, nhưng bây giờ Hạ thừa tướng muốn đối đầu với hắn ta sao?

Hạ Phóng cười khẩy: “Lao tâm khổ tứ?”

Đại Lý Tự Khanh đáp: “Hạ đại nhân không nghĩ cho Hạ thừa tướng tuổi cao sức yếu thì cũng nên nghĩ cho tương lai của bản thân. Ta biết Hạ đại nhân làm việc cho hoàng thượng, nhưng nếu quá ngang ngược, không biết dè chừng, lần trước là đối phó với Tần tướng quân, lần này đối phó với đại học sĩ, Hạ đại nhân nhọc công như vậy, nhưng sau cùng người phải gánh tội, người khiến dân chúng oán hận vẫn là bản thân Hạ đại nhân”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play