Thẩm Nguyệt nói: “Nơi này của tướng gia có nước cho ta rửa tay không?”
“Có chứ”.
Bên cạnh giá kệ trong thư phòng thường có chậu nước sạch để cho Hạ tướng rửa tay sau khi đọc sách viết chữ.
Thẩm Nguyệt cho hai tay của nàng vào trong chậu nước, nước sạch bị nhuộm một màu hơi đỏ.
Lúc này sắc mặt Hạ tướng hơi thay đổi, ông ta phát hiện ra trên tay Thẩm Nguyệt là máu: “Đây…”
Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Tướng gia đừng lo, đây không phải là máu của ta!”
“Đó là máu của ai?”, Hạ tướng hỏi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta đụng phải một tên nát rượu trên đường, tên đó bất
cẩn làm bình rượu quẹt bị thương chính mình, ta dính phải máu trong lúc
tiện tay đỡ đối phương”.
Hạ tướng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không biết công chúa đến đây có việc gì?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ông biết ta đến vì ai mà, hôm nay, chủ thẩm Tô đại
nhân là nhi tử của ông – Hạ Phóng, mấy ngày trước, hắn ta từng cho Tần
Như Lương từng nếm mùi khổ sở ở Đại Lý Tự”.
Hạ tướng thở dài: “Có sổ con buộc tội Tô đại nhân, chẳng ai biết là kẻ
nào dâng lên. Huống hồ chuyện này lại do Hoàng thượng ra lệnh xét xử
nghiêm khắc, mặc dù Hạ Phóng là chủ thẩm, cựu thần cũng không thể thuyết phục nhi tử khoan hồng độ lượng cho Tô đại nhân, cựu thần thật sự là
thương mà không giúp được gì”.
Thẩm Nguyệt chậm rãi lấy khăn lau tay: “Có người muốn hắn chết, nếu thật sự khoan dung được thì sao lại xảy ra cảnh ngày hôm nay?”
“Vậy lần này rốt cuộc công chúa muốn gì?”
“Vậy ta không kiêng dè thân phận Hạ Phóng là con trai của tướng gia mà
nói thật nhé, thủ đoạn của hắn ta quá độc ác, còn quen dùng kiểu vu oan
giá họa. Trước đó Tần Như Lương vào Đại Lý Tự cũng bị hắn ta đánh cho bị nội thương, còn hiện tại Tô đại nhân cũng đang nằm trong tay hắn ta,
chắc hắn ta sẽ càng không nương tay”.
Hạ tướng nhìn Tần Như Lương, lòng cũng hiểu rõ.
Thẩm Nguyệt nói tiếp: “Hạ Phóng là chủ thẩm nhưng hắn ta cũng chỉ là
thiếu khanh của Đại Lý Tự, bên trên hắn ta còn một Đại Lý Tự Khanh cơ
mà. Nếu Hạ Phóng nghiêm hình bức cung Tô đại nhân, có Đại Lý Tự Khanh ra mặt, không chừng hắn ta sẽ nhượng bộ một chút. Ta không cầu xin gì
nhiều, chỉ mong tướng gia mời Đại Lý Tự Khanh ra mặt để Tô đại nhân bớt
phải chịu hình thôi”.
Đại Lý Tự Khanh và Hạ tướng đều là cựu thần, nếu Thẩm Nguyệt ra mặt, e
là Đại Lý Tự Khanh sẽ suy xét đến lợi và hại, chưa chắc chịu giúp nàng,
thậm chí còn chẳng chịu gặp mặt nữa là. Hạ tướng lại là thừa tướng đương triều, nếu ông ta ra mặt, việc này hiển nhiên sẽ dễ giải quyết hơn
nhiều.
Thẩm Nguyệt lại tiếp: “Ta không yêu cầu xa vời là tướng gia có thể đứng
trước triều đình cứu Tô đại nhân trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ta chỉ
mong muốn như vừa nói. Tô đại nhân là văn thần, cơ thể không sánh bằng
Tần tướng quân lúc trước, hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi trọng hình”.
Tần Như Lương vừa nghe đã biết Thẩm Nguyệt nói bừa. Cơ thể của Tô Vũ
không kém hơn hắn ta là bao, Thẩm Nguyệt làm thế cũng chỉ là vì đau lòng hắn thôi.
Lúc trước Tần Như Lương chịu khổ trong Đại Lý Tự nhưng vẫn có điều kiện
tiên quyết là Hoàng thượng không định lấy mạng của hắn ta, bây giờ Hoàng thượng lại quyết tâm đoạt mạng Tô Vũ, Hạ Phóng chắc chắn sẽ không nương tay, chả biết chừng tên đó còn ra tay nặng hơn lần trước.
Hạ tướng do dự hồi lâu cũng không nói gì, bầu không khí trong thư phòng khá nặng nề.
Thẩm Nguyệt yên lặng chờ đợi, nàng bình tĩnh hòa nhã hơn Hạ tướng.
Sau đó nàng nghe Hạ tướng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa muốn ta đi nhờ vả
Đại Lý Tự Khanh, hà tất gì phải làm thế, công chúa cứ trực tiếp tìm Đại
Lý Tự Khanh, thế chẳng phải được rồi sao, ta cũng có thể đứng giữa làm
cầu nối”.
Nghe thế Thẩm Nguyệt khẽ cười nói: “Không giấu gì Hạ tướng, chuyện này nhất định phải nhờ vả tướng gia”.
“Tại sao?”
“Vì tướng gia là cha của Hạ Phóng”, Thẩm Nguyệt nói: “Nếu chỉ lấy Đại Lý Tự Khanh ép Hạ Phóng, hắn ta có thể tâu lại cho Hoàng thượng, nhưng nếu hắn ta biết là tướng gia ngỏ ý trước cho Đại Lý Tự Khanh, không nể mặt
tăng cũng phải nể mặt Phật, hắn ta sẽ không làm đến mức là đi bẩm báo
cho Hoàng thượng”.
Hạ tướng thở dài: “Ta đã vạch rõ giới hạn với nghịch tử đó lâu rồi, xem
như đời này chưa từng sinh ra đứa con trai đó, nghịch tử đó chịu nể mặt
ta sao”.
“Nhưng suy cho cùng, Hạ gia vẫn là nhà của Hạ Phóng”, Thẩm Nguyệt híp
mắt nói: “Hắn ta sẽ không điên đến mức tự đào phần mộ của tổ tiên nhà
mình”.
Nàng nhìn Hạ tướng: “Tướng gia trung dung* hơn nửa đời, chuyện đến giờ
mà ông vẫn còn muốn khoanh tay đứng nhìn sao? Từ lúc Tô đại nhân bị tịch thu tài sản thì đã là không thể rồi, bây giờ ta đã vào đến cửa nhà ông, như thế càng không được”.
*lối làm việc luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập
và phải cố gắng theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín cho thành người quân tử.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh tiếp lời: “Chắc hẳn trong lòng tướng gia cũng hiểu hơn ai hết, bằng không tối nay ông cũng sẽ chẳng chịu gặp ta. Tướng gia không nghĩ cho mình thì cũng nên suy xét cho Hạ Du chứ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT