Một số được đặt trên bàn, khỏi cần hỏi cũng biết, toàn là đồ dùng trong
nhà Tô Vũ, mấy bức tranh chữ rơi trên nền đất, vài món đồ trang trí
trong thư phòng của hắn cùng hai con rối gỗ với đường nét mơ hồ.
Những thứ đáng giá nhất trong nhà hắn cũng chỉ có vài thứ trong thư
phòng này thôi, ngoài ra không lục soát ra bất kỳ món vàng bạc châu báu
nào dư thừa.
Hạ Phóng nhàn nhã mở từng bức tranh chữ thưởng thức một phen rồi bật
cười vài tiếng: “Không hổ là đại học sĩ, trong nhà cũng nghèo nàn sạch
sẽ ghê, chẳng có thứ gì đáng tiền cả, kết quả chỉ lục soát được mấy thứ
đẹp mã vô tích sự này”.
Tô Vũ đáp: “Làm Hạ đại nhân thất vọng rồi, ta cũng cảm thấy rất áy náy”.
Nụ cười bên khóe miệng Hạ Phóng trở nên hung tàn hơn: “Tô đại nhân,
ngươi nghe cho kỹ đi, tiếng gào thét vọng ra từ phòng thẩm vấn toàn là
gia nô của nhà ngươi đấy. Lúc này đây họ đang phải chịu khổ hình, sống
không bằng chết, chẳng lẽ ngươi không định khai ra chút gì đó sao?”
Tô Vũ ngước mắt nhìn hắn ta, xuyên qua cửa nhà lao, dưới ánh đèn u ám,
ánh mắt không chút gợn xong đó có thể phóng thẳng tới trái tim Hạ Phóng
bất chấp khung cảnh tranh tối tranh sáng.
Rõ ràng hắn ta vô cùng điềm tĩnh nhưng lại khiến lòng dạ Hạ Phóng nổi lên cảm giác kinh sợ vô biên.
Tô Vũ hỏi: “Hạ đại nhân muốn Tô mỗ khai gì đây?”
Hạ Phóng cố đè nén tâm trạng, hiện giờ Tô Vũ cũng chỉ là một tên tù
nhân, có gì đáng khiếp sợ đâu? Hắn ta phụng mệnh hoàng thượng làm việc
này, không ai ngay thẳng hơn hắn ta được nữa.
Hạ Phóng quát nạt đầy khí thế: “Có triều thần tố cáo ngươi thông đồng
phản quốc, âm thầm truyền tin qua lại với Bắc Hạ, là gian tế do Bắc Hạ
cài vào! Rốt cuộc ngươi chịu nhận không?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Triều thần tố cáo cũng phải lấy chứng cứ ra đối
chất, Hạ đại nhân có tìm thấy chứng cứ không? Hôm nay lục soát nhà của
Tô mỗ, có phát hiện được điều gì đáng ngờ không?”
Giọng nói thản nhiên và thong dong của hắn dường như không phải đang
chịu tội trong ngục mà giống như đang tán dóc cùng Hạ Phóng trong lúc
trà dư tửu hậu.
Hạ Phóng nheo mắt: “E là ngươi đã tính sẵn rằng bản quan không thể lục
soát được thứ gì mới dám hỗn xược như thế! Ta thấy ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi, đúng không, tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, đến cả một bức thư bản quan cũng không lục soát được, phải chăng nhà ngươi hơi sạch sẽ quá mức,
nhỉ?”
Tô Vũ đáp: “Đồ đạc trong nhà Tô mỗ không nhiều, diện tích cũng không
lớn, thế nên mới sạch sẽ. Thêm nữa, Tô mỗ không có thân thích ở kinh
thành, không có thói quen thư từ qua lại, đại nhân không tìm ra được
cũng là điều bình thường”.
Hạ Phóng thẹn quá hóa giận, nói với thị vệ của nhà lao: “Mấy kẻ trong
phòng thẩm vấn, cứ đánh cho ta, đánh mạnh vào, ta không tin chúng không
chịu khai chữ nào! Nếu vẫn còn không chịu khai, cứ đánh chết thì thôi!”
Hắn ta nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Vũ khi nói ra lời này, vốn tưởng
rằng Tô Vũ sẽ giận dữ hay lên tiếng ngăn cản, nhưng hóa ra hắn không hề
làm vậy.
Hạ Phóng tức đến mức bật cười: “Bản quan đang đánh gia nô của ngươi, thế mà ngươi chẳng có chút phản ứng nào. Tô đại nhân hào sảng quá nhỉ, hôm
nay ngươi làm bản quan mở mang tầm mắt đấy!”
Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta: “Nếu ta giận dữ hay lên tiếng ngăn cản, Hạ
đại nhân sẽ không đánh họ nữa sao? E là ngươi sẽ đánh mạnh hơn. Bước vào Đại Lý Tự vốn đã thân bất do kỷ, Hạ đại nhân thích thẩm án như thế này, Tô mỗ cũng không có cách nào khác”.
Hạ Phóng cười khẩy: “Đợi đánh chúng xong sẽ đến lượt ngươi đấy”.
Hắn ta xem hết tất cả tranh chữ nhưng không phát hiện ra điều gì bất
thường bèn chất sang một bên, cầm mấy món đồ trang trí lên ngắm nghía,
sau khi xem thử cũng thấy chán. Sau đó, hắn ta hướng tay về phía hai con rối gỗ trên góc bàn.
Tô Vũ ngồi ngay ngắn trên đống cỏ khô trong địa lao, thấy bàn tay của Hạ Phóng cầm vào con rối gỗ, hắn thoáng nheo mắt, nhẹ đến mức gần như
không thể thấy được, trong ánh mắt gần như chứa đựng cái giá lạnh của
ngày Tam Cửu*.
*tức là ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí
Hạ Phóng cầm hai con rối gỗ trong tay ngắm nhìn trong chốc lát rồi nói
với Tô Vũ: “Con rối gỗ này điêu khắc vụng về mà sơ sài quá, đúng là
không nhìn ra chút giá trị sưu tầm nào. Tô đại nhân thích sưu tầm thứ
này sao? Muốn sưu tầm cũng nên sưu tầm thứ gì tinh tế hơn chứ”.
Hạ Phóng vừa nói vừa mân mê chúng.
Tô Vũ điềm nhiên đáp lại: “Chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, quên vứt đi”.
“Quên vứt đi? Ta thấy Tô đại nhân không phải người vô tâm như vậy, chẳng lẽ thứ này là do đích thân Tô đại nhân điêu khắc?”, nói rồi, Hạ Phóng
nhìn ngắm kỹ càng, tỏ vẻ sâu sắc: “Một nam một nữ, vừa đủ ghép thành một đôi. Con rối nam tử trông cũng có vài phần tương tự với Tô đại nhân
đấy, còn con rối nữ là ai nhỉ?”
Con rối nữ tử rõ ràng cũ hơn con rối nam tử khá nhiều. Năm tháng quá đi, đường nét vốn đã chẳng rõ ràng càng thêm mờ mịt, Hạ Phóng nhất thời
không thể nhận ra rốt cuộc nữ tử này là ai.