Đại lý tự đó là nơi như thế nào, mặc dù Thẩm Nguyệt chưa bao giờ đến đó, nhưng Tần Như Lương thì có, khi hắn trở về là dạng quang cảnh gì, toàn thân bầm tím chồng chất!

Thẩm Nguyệt cơ hồ không dám nghĩ đến chuyện sau khi Tô Vũ bước vào nơi đó thì lúc đi ra sẽ có tình trạng như thế nào, hoặc là nói, hắn còn có cơ hội thấy ánh mặt trời nữa hay không?

Thẩm Nguyệt thở ra khí trắng, giống như sương mù dày đặc bao phủ lấy nàng.

Nàng thở hắt ra một hơi thật dài, ngón tay đang túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương cuối cùng cũng nới lỏng ra một chút, nàng nên làm thế nào đây?

Chỉ là nàng còn chưa kịp xê dịch bước chân thì Tần Như Lương đã kiên quyết chặn khung cửa không cho nàng ra ngoài.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn cao lớn vạm vỡ, ánh sáng hắt vào lưng có chút không rõ.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi làm gì đó?”

“Hôm nay nàng ở yên trong sân này, đừng đi đâu cả, ta sẽ canh giữ nàng”.

Thẩm Nguyệt nâng cao tông giọng: “Ngươi muốn cấm chân ta?”

Ngọc Nghiên thấy vậy gấp gáp khuyên giải: “Công chúa người cứ nghe theo phò mã đi, lúc này ra ngoài nhất định sẽ…”

Còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: “Im miệng”.

Ngọc Nghiên sửng sốt, Thẩm Nguyệt chưa từng quát nàng ta như vậy, những lời còn lại bất giác cũng nghẹn lại nơi cổ họng.

Tần Như Lương nhíu chặt mày: “Lúc này nàng không thể đi ra ngoài, trước mắt hắn đã bị lôi vào, nếu nàng bất chấp chạy theo cũng chỉ là lỗ mãng kéo bản thân theo cùng, nói không chừng sẽ hại hắn càng thêm thê thảm, hắn bây giờ nhất định cũng không muốn gặp nàng”.

Phản ứng của Thẩm Nguyệt bình tĩnh đến không ngờ, nhưng càng như thế, Tần Như Lương càng nâng cao cảnh giác, hắn sợ nàng sẽ làm ra hành động kinh người nào đó.



Nàng tuyệt đối không thể đến gặp Tô Vũ lúc này, nếu không bị người khác nắm thóp ngược lại sẽ càng thêm phiền phức.

Thẩm Nguyệt bật ra từng từ: “Ta biết, liều lĩnh lúc này không có tác dụng gì, ta sẽ không ngu xuẩn tới mức làm hại tới hắn, do đó ngươi cũng đừng cản chân ta nữa”.

Tình huống của Tô Vũ khác với Bắp Chân, tuy rằng Bắp Chân ở trong cung nhưng cũng không cấp bách, nhưng an nguy của Tô Vũ đã như lửa xém lông mày.

Nàng không thể manh động, nàng phải hành động một cách lý trí.

Bởi nàng đi sai một bước liền có khả năng thua cả ván cờ, đem tất cả nỗ lực bao năm qua của hắn thành dã tràng xe cát!

Nhưng nếu cuối cùng khi nàng có được tất cả mọi thứ nhưng lại đánh mất Tô Vũ thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Thẩm Nguyệt cúi đầu, vươn tay vuốt ve chiếc kẹp tóc làm từ ngọc trắng, khẽ nói với Tần Như Lương: “Ta đã lâu không ra ngoài dạo phố, hôm nay ngươi cùng ta đi đi, tới tiệm trang sức chọn chút đồ trước”.

Tần Như Lương rất mâu thuẫn, hắn không hy vọng Thẩm Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm vì Tô Vũ, nhưng lại mong mỏi có thể có cách cứu hắn ra ngoài, nếu Tô Vũ không thoát khỏi, tình cảnh của nàng ắt sẽ càng thêm cam go.

Không lẽ một người với lòng dạ thâm sâu như Tô Vũ không có biện pháp dự phòng nào? Tần Như Lương hoàn toàn không tin điều đó.

Nhưng sau một hồi cân nhắc tới lui cuối cùng hắn vẫn đồng ý: “Được”.

Nghe vậy nàng xoay người đi về phòng, thản nhiên nói: “Ngọc Nghiên, thay quần áo cho ta”.

Ngọc Nghiên lúc này mới hoàn hồn lại, nàng ta cảm thấy lồng ngực bức bối không thể giải thích được, nàng ta đờ đẫn bước đến tủ quần áo và chọn một chiếc váy dài cao cổ màu be mà Thẩm Nguyệt thích mặc trước đây, trong khi thay Tần Như Lương đứng đợi trong sân.

Thẩm Nguyệt đứng trước gương đồng lần lượt cài từng chiếc cúc áo quanh cổ, chiếc váy dài thướt tha chấm đất tôn lên vóc dáng mảnh mai của nàng.

Ngọc Nghiên lại lấy một chiếc áo choàng dày và khoác qua vai Thẩm Nguyệt từ phía sau.



Im lặng suốt chặng đường.

Khi xuống phố, họ chọn một tiệm trang sức, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương cùng nhau tiến vào chọn đồ.

Cuộc tịch biên này gióng trống khua chiêng mà tiến hành, trong nhà Tô Vũ cũng bị lật tung tới viên ngói không sót.

Hạ Phóng đích thân đến hiện trường, tưởng rằng dù Tô Vũ giấu diếm sâu tới đâu thì cũng sẽ tìm được chút manh mối trong nhà hắn.

Nhưng hắn lầm rồi.

Ngoại trừ một số sách thư pháp và tranh vẽ trong nhà Tô Vũ thì không còn thứ gì khác, trong thư phòng tìm không ra một bức thư dư thừa có thể kết tội hắn.

Nhóm người hầu cũng bị bắt giữ và đưa đến thiên lao trong Đại lý tự.

Vào thời điểm khi bị Hạ Phóng ra lệnh áp giải, Tô Vũ mặc một thân áo trắng, tóc đen như mực, vẫn là dáng vẻ thanh liêm không tranh sự đời kia.

Hạ Phóng thậm chí còn cố gắng tìm kiếm một tia hoảng loạn khi sự việc bại lộ trên gương mặt hắn nhưng không có.

Đôi mắt Tô Vũ trong veo xa cách như họa, bước tới trước cửa đã rối loạn như ong vỡ tổ nhưng góc áo vẫn trong sạch như sương mai.

Người như vậy thực sự hoàn mỹ đến mức có chút không chân thật, dường như hắn không nên lạc bước xuống chốn nhân gian bẩn thỉu này.

Trên đường từ nhà Tô Vũ tới Đại lý tự phải băng qua vài con phố.

Một nhóm quan binh áp giải người trên phố khó tránh hấp dẫn người đi đường phải dừng bước vây xem.

Dân chúng chỉ trỏ bàn tán, không biết lại là nhà nào phạm tội rơi vào chốn ngục tù nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play