Thẩm Nguyệt tưởng rằng loại sách này sẽ vô cùng tối nghĩa, nhưng chẳng
ngờ ngoài lời giảng giải của Tần Như Lương, Tô Vũ sớm đã ghi lời bình
vào những phần khó hiểu.
Như thể hắn đã lường trước được một ngày nào đó nàng sẽ đọc những cuốn sách này vậy.
Lúc này nàng mới thực sự giống như một học sinh, chăm chỉ học bài mà thầy giáo giao những năm đầu.
Chỉ là đã trì hoãn quá lâu, mà hiện tại mới coi như lựa chọn lại lần nữa.
Tuy rằng thể chữ ghi chú của Tô Vũ nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ,
nói nét chữ nết người quả thực không giả. Những lời nhận xét của hắn
ngắn gọn lại dễ hiểu, mỗi lần Thẩm Nguyệt nhìn vào chữ hắn đều không kìm được hồi tưởng một trận.
Về phía hoàng đế bên này, sau khi điều tra hai người, mật thám đại nội
dâng lên kết quả: “Thuộc hạ đã điều tra rõ, tin tức kia được truyền ra
từ Minh Nguyệt Lâu đầu tiên, mà vào hai ngày đó Hạ đại nhân vừa vặn mở
tiệc chiêu đãi riêng một vài quan viên trong kinh không có tư cách tham
gia buổi triều sớm tại Minh Nguyệt Lâu và có bàn về những chuyện này”.
Hoàng đế nghe vậy phẫn nộ: “Mới qua vài ngày mà Hạ Du đã đắc ý quên hình như vậy! Không chỉ học được cách kết bè kéo cánh, còn đưa quan viên tới thanh lâu chơi gái!”
Trước đây hoàng đế đều một mắt nhắm một mắt mở với việc quan viên tìm kỹ nữ nhưng đến thời điểm này nó đã trở thành một sai lầm.
Mật thám đại nội thoáng im lặng rồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, không phải đại nhân Hạ Du mà là đại nhân Hạ Phóng”.
Hoàng đế vốn tưởng rằng là Hạ Du, nhưng tuyệt đối không ngờ tới vậy mà
là Hạ Phóng- kẻ vẫn luôn cẩn thận dè dặt, điều này làm sao có thể không
khiến hoàng đế bất ngờ đây?
“Tin tức chính xác không?”
Mật thám đáp: “Theo sự xác minh của thuộc hạ thì đích xác là như vậy, Hạ Phóng uống tới say mèm mới để lộ tiếng gió, sau đó lại lưu truyền trong khắp các hàng rượu quán trà, chẳng mấy chốc đã lan truyền cả kinh
thành”.
Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, ấn tượng đối với Hạ Phóng vẫn dừng lại ở một mặt kỷ luật tự giác, thông minh điệu thấp kia: “Nhưng trẫm biết Hạ
Phóng trước nay chưa từng đặt chân tới kỹ viện, sao hắn có thể đi tìm kỹ nữ?”
“Còn có một chuyện thuộc hạ không biết có nên thưa hay không”.
“Nói!”
“Thuộc hạ tra được, trong nhà Hạ Phóng có ba người thiếp, trong đó có
hai người được đưa về từ nhà Tô đại nhân Tô Vũ, là người thiếp mà lúc
đầu hoàng thượng sắp xếp đến bên cạnh Tô đại nhân”.
Sắc mặt hoàng đế thoắt cái thay đổi.
Mật thám nói tiếp: “Trên thực tế Hạ đại nhân là một người tham muốn sắc đẹp”.
Sau khi mật thám lui xuống, hoàng đế liền triệu kiến Hạ Phóng.
Chỉ là trước khi Hạ Phóng bước vào, ngọn lửa giận trong hoàng đế đã lắng lại.
Quan lại thân cận bên cạnh hắn ta không nhiều, chính vì nể mặt Hạ tướng
hắn mới xem trọng Hạ Phóng thêm vài phần, tuy rằng hiện tại có một Hạ Du cống hiến cho hắn, nhưng Hạ Phóng ở bên cạnh hắn bày mưu tính kế đã lâu cũng không thể vì một hai chuyện này mà hoàn toàn đè ép hắn ta.
Triều đình trước mắt đang trong thiếu hụt nhân lực, Hạ Phóng sau này còn có chỗ phát huy công dụng.
Tuy rằng tin tức bị rò rỉ khiến hoàng đế ‘cưỡi hổ khó xuống’, nhưng có
truyền ra ngoài hay không đều có kết quả giống nhau, về phần đàn ông hám sắc thì điều này càng dễ hiểu hơn.
Hoàng đế tự cho rằng một người ham mê tửu sắc (rượu và gái đẹp) mới càng dễ bị lung lạc và khống chế.
Kết quả khi Hạ Phóng vừa tới, hoàng đế liền hung hăng khiển trách hắn một trận.
Hạ Phóng biết việc bản thân dạo bước kỹ viện gây ra họa lớn đã bị thám
tử điều tra kỹ càng liền vội vàng quỳ sụp xuống đất, run lẩy bẩy xin tha thứ.
Thật ra đêm đó khi hắn phóng túng tại Minh Nguyệt Lâu trời đã vào khuya, Hạ Phóng say túy lúy tới bất tỉnh, căn bản không biết bản thân đã nói
những gì.
Từ trong câu chữ biết được hoàng đế đã nắm được việc thê thiếp trong nhà mình, hoàng đế nhắc tới đương nhiên đã biết người thiếp xinh đẹp đó là
từ đâu mà tới, điều này càng dọa hắn chết khiếp.
Hạ Phóng che giấu không báo, xét một cách nghiêm trọng đó là tội lừa dối nhà vua.
Chỉ là hoàng đế còn chưa kịp truy cứu lai lịch của người thiếp đó thì đã có thái y như thường lệ tới bẩm báo tình hình của công chúa Tĩnh
Nguyệt, nói rằng bệnh tình hiện nay của nàng đã thuyên giảm, đang ngày
một khôi phục không còn trở ngại.
Duy là lần này tổn thương nặng nề, cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian dài mới có thể hồi phục về trạng thái ban đầu.
Ngọn lửa bực tức không dễ dàng gì mới bình ổn của hoàng đế lại một lần nữa bùng cháy.
Nếu không phải Bắc Hạ giữa đường chen một chân vào, Thẩm Nguyệt lúc này đã là một thi thể.
Hạ Phóng quỳ dưới đất thấy đây là thời cơ chuyển hướng sự chú ý của
hoàng đế để thoát khỏi trừng phạt lập tức nói: “Xin hoàng thượng bớt
giận! Hoàng thượng còn có thể ra tay ở những phương diện khác, nhổ không được cây non còn có thể đào đất dưới rễ lên được, một khi hết đất cây
con cũng khó sống nổi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT