Sau khi quản gia tiến vào thì hắn mới xoay người, thần sắc của hắn dưới
ánh đèn trông khá mệt mỏi, bộ y phục đang mặc trên người có chút xộc
xệch.
Quản gia nói: "Đại nhân, Hạ tướng đã cho người triệu tập các cựu thần để thương lượng đối sách, nhắc nhở nhau phải cẩn thận. Tin rằng vào thời
điểm tất yếu bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đại nhân cuối
cùng đã có thể yên tâm".
Tô Vũ hỏi: "Nàng sao rồi?"
Thần sắc của quản gia ảm đạm, ông ta nói: "Lão nô cũng đã lặng lẽ đi hỏi thăm, tình hình của Tĩnh Nguyệt công chúa mặc dù chưa đến mức phải chết nhưng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thuốc thang vô dụng".
Tô Vũ quay lại bàn ngồi xuống, bàn làm việc của hắn rất lớn và gọn gàng, ngoại trừ bút mực thì không còn có vật nào khác.
Hắn trải tờ giấy ra viết vài chữ, chữ viết dưới ngòi bút như có linh hồn, nét bút lại quỷ dị đa đoan.
Bởi vì hắn không muốn bất cứ ai nhận ra bút tích của mình.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy hắn viết xuống thì bút tích quỷ dị của hắn sẽ không có bất cứ kẻ nào nhìn ra được.
Tô Vũ lại hỏi: "Nhiều nhất còn có thể kéo dài được bao nhiêu ngày?"
Quản gia đáp: "Năm đến mười ngày".
Một lúc lâu sau hắn mới cau mày rồi buông bút nói: "Tin tức của Bắc Hạ khi nào sẽ đến?"
"Cũng trong khoảng thời gian đó".
Tô Vũ đứng dậy gấp tờ giấy đã khô mực đưa cho quản gia rồi nói: "Đem thư này giao cho đại phu trong dược lư, mời đại phu đến chữa bệnh cho A
Nguyệt".
Quản gia nhận lấy, xoay người đi ra ngoài làm theo lời Tô Vũ. Khi ông ta vừa quay người đóng cửa lại thì đã thấy bóng dáng Tô Vũ lẳng lặng ngồi
trên ghế, tuy rằng bóng dáng vẫn đẹp như tranh vẽ nhưng thần sắc lại
không hề tốt.
Quản gia lên tiếng nói: "Đại nhân vẫn nên chú ý đến thân thể của mình, trời đêm lạnh giá, đại nhân nên nghỉ sớm đi".
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Ta biết".
"Nếu không đợi khi công chúa Tĩnh Nguyệt được cứu thì đại nhân lại đổ bệnh".
Nhắc đến Thẩm Nguyệt, Tô Vũ lại có phản ứng khác hẳn, giọng điệu dịu đi
hai phần, hắn nói: "Ngươi đi trước đi, một lát nữa ta sẽ về phòng nghỉ
ngơi".
Nhưng bất tri bất giác hắn đã ngồi trong thư phòng nghiên cứu sự tình đến tận nửa đêm.
Vết thương trên người Tần Như Lương vẫn chưa lành, hắn ta đã ngủ mê man
mấy ngày liền. Thẩm Nguyệt cũng đang bất tỉnh ở Trì Xuân Uyển, quý phủ
tuy rằng đã trở nên nghèo túng nhưng cũng không dám lơ là, tất cả mọi
người trong phủ đều xốc dậy tinh thần, ngày ngày sắc thuốc, ngày ngày
mời đại phu, trang viên không hề yên tĩnh.
Cả phủ dường như đều bị bao trùm bởi mùi thuốc thang và bệnh tật.
Mấy ngày sau Tần Như Lương mới mở mắt ra như là đang ở trong mộng mà đột nhiên tỉnh lại.
Mặc dù hắn ta vẫn còn yếu nhưng đây đã là chuyện khiến cho toàn phủ đều vui mừng.
Tình hình của Thẩm Nguyệt càng lúc càng tệ hơn, Ngọc Nghiên không còn
cách nào khác ngoài cố gắng lê thân thể đau nhức đến chính viện, nhìn
thấy Tần Như Lương đang ngồi dựa vào giường thì liền quỳ xuống.
Tần Như Lương liền hỏi: "Thẩm Nguyệt đã xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Nghiên khóc không thành tiếng nói: "Công chúa... công chúa bị hại,
tình trạng mỗi ngày một trầm trọng hơn. Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác đành đến bái kiến tướng quân, cầu xin tướng quân cứu công chúa..."
Tần Như Lương vừa mới tỉnh dậy, đáng lẽ hắn ta phải nằm ở trên giường
tĩnh dưỡng, nhưng lại mạnh mẽ đứng dậy xuống giường, muốn chạy tới Trì
Xuân Uyển.
Nha hoàn phụng dưỡng trong chủ viện không thể cản được, chỉ có thể lấy y phục khoác thêm lên người Tần Như Lương. Mặc dù hắn là người đang bị
thương nhưng bước đi vẫn rất nhanh chóng, mặc dù loạng choạng nhưng vẫn
khiến cho Ngọc Nghiên khó có thể đuổi kịp.
Ngay khi hắn vừa tới Trì Xuân Uyển, Thôi thị nhìn thấy Ngọc Nghiên thì liền thở dài.
Lúc đó quản gia cũng đã tới, vừa giận vừa thương nói với Ngọc Nghiên:
"Tướng quân thật vất vả lắm mới có thể tỉnh lại, ngươi đi tìm tướng quân thì có thể giúp đỡ được chuyện gì, để tướng quân biết tình hình của
công chúa thì sao tướng quân có thể an tâm dưỡng thương, có phải khiến
cho tướng quân ngã xuống lần nữa thì ngươi mới vui hay không?"
Thôi thị kéo Ngọc Nghiên vào phòng nói: "Trì Xuân Uyển đã đủ lộn xộn rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi".
Nước mắt lưng tròng, Ngọc Nghiên cắn môi nói: "Ta biết tình hình của
tướng quân không tốt, nhưng tình hình của công chúa lại càng nguy hiểm
hơn".
Quản gia lại nói: "Tướng quân đã thành ra bộ dạng này, ngươi thấy tướng
quân có thể làm được gì cho công chúa đây? Ngay cả đại phu cũng không
làm gì được thì tướng quân có thể khiến cho công chúa đứng dậy được hay
sao?"
Ngọc Nghiên bướng bỉnh nói: "Công chúa xưa nay ghét gần gũi tướng quân.
Ta chỉ nghĩ nếu như tướng quân có thể đứng ở trước giường công chúa nói
chuyện với nàng một lát, cho dù khiến công chúa tức giận tỉnh dậy cũng
được..."
Thôi thị và quản gia không nói nên lời.
Trong ký ức của Tần Như Lương thì thời điểm hắn chịu phạt rõ ràng Thẩm
Nguyệt vẫn còn sống tốt. Sao chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà tình hình của
nàng lại biến thành như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT