Mà với tư cách là cánh tay trái đắc lực của hoàng đế, Tần Như Lương mới thực sự được hoàng đế trọng dụng.
Bây giờ hoàng đế ra lệnh cho hắn ta thẩm vấn Tần Như Lương, rõ ràng có ý định cất nhắc và trọng dụng, Hạ Phóng càng không thể để hoàng đế thất
vọng.
Huống hồ Lễ bộ còn có Hạ Du ở đó, hắn ta tuyệt đối không để Hạ Du chiếm thế thượng phong.
Lăn lộn trong chốn quan trường không chỉ cần tài hoa và năng lực mà còn
cần một cái đầu tuy sáng suốt nhưng phải giả ngây giả ngô và biết hùa
theo người quyền lực.
Hạ Phóng làm quan trong triều cũng được vài năm, tuy rằng không đến mức
thăng quan tấn tới, nhưng cũng có thể coi là thuận lợi trơn tru, ngoài
đời cũng quen nhiều biết rộng.
Vừa vào đến cửa đã có nữ tử nghênh đón, vồ vập hỏi hắn ta: “Đại nhân, hôm nay thế nào rồi? Thẩm Nguyệt kia chết chưa?”
Hạ Phóng giơ tay nắn cằm của nữ tử: “Thẩm Nguyệt vẫn chưa chết, nhưng
cũng sắp rồi. Một nữ nhân thôi mà, hoàng thượng muốn đối phó với nàng
ta, thiếu gì cách. Uổng công ngươi nói ra sự thật, nếu không hoàng
thượng còn bị chúng dối gạt nhiều”.
Nữ tử không khỏi lo lắng: “Hoàng thượng… sẽ không làm khó tướng quân chứ?”
Hạ Phóng cười khẩy một tiếng: “Đến bây giờ mà nàng vẫn còn quan tâm hắn
ta? Nàng yên tâm, chức vị đại tướng quân của hắn ta và vinh hoa phú quý
sau này coi như chấm hết rồi. Hôm nay ta ở trong ngục đã giúp nàng xả
giận, đánh hắn ta một trận nên thân, cho dù không chết cũng sẽ nội
thương”.
Hắn ta nhìn gương mặt tái nhợt của nữ tử kia, nụ cười thoáng lạnh đi:
“Sao hả, hắn ta đuổi ngươi ra khỏi nhà, khiến nàng lưu lạc đầu đường xó
chợ, tới giờ nàng vẫn còn lưu luyến mãi không quên?”
Nữ nhân trước mặt hắn ta chẳng phải ai khác mà chính là Liễu Mi Vũ bị đuổi đi cách đây không lâu.
Liễu Mi Vũ trời sinh yêu mị, ai trông thấy cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Hôm đó quản gia quả thực đã thuê một tiểu viện sắp xếp chỗ ở cho Liễu Mi Vũ, nhưng nàng ta cô gia quả nữ, không khỏi bị những kẻ xung quanh nhòm ngó.
Phủ tướng quân không còn chìa tay giúp đỡ nàng ta, mà nàng ta cũng không muốn sống những ngày cực khổ.
Trong một lần vô tình gặp Hạ Phóng trên đường, nhận ra hắn ta chính là
một trong số các thẩm quan tại nơi hành hình hôm đó, Liễu Mi Vũ bèn ngã
nhào xuống đất chắn đường đi của Hạ Phóng.
Liễu Mi Vũ vốn xinh đẹp, lại toát ra sự quyến rũ từ trong xương tủy, lúc khóc chẳng khác nào hoa lê trong mưa. Quan trọng hơn cả, Hạ Phóng nghe
nàng ta nói nàng ta là nhị phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân mới
quyết định mang nàng ta về.
Liễu Mi Vũ một lòng muốn Hạ Phóng giúp nàng ta đòi lại công bằng, cũng một lòng muốn Thẩm Nguyệt gặp báo ứng.
Cũng từ lời kể của Liễu Mi Vũ, Hạ Phóng mới biết Tần Như Lương rất có
khả năng đã nặng tình với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt không bị bỏ thuốc,
rất có khả năng là do hai người liên thủ diễn một màn kịch.
Hoàng đế chỉ có thể tương kế tựu kế, vừa chặt đứt con đường sau này của Tần Như Lương vừa tìm người khác đối phó với
Liễu Mi Vũ tỏ ra căm hận thấu xương: “Làm sao có thể như thế được, là
hắn ta bất nhân với Mi Vũ trước, chớ trách Mi Vũ đối xử với hắn ta bất
nghĩa”.
Hạ Phóng tiện đà ôm Liễu Mi Vũ vào lòng, cười bảo: “Như thế mới đúng.
Đợi khi Tần Như Lương trơ mắt nhìn Thẩm Nguyệt chết rồi, hoàng thượng
còn muốn giết luôn con trai hắn ta, để hắn ta sau này không còn gì nữa,
đi thẳng xuống suối vàng”.
Liễu Mi Vũ kinh ngạc và giật mình: “Hoàng thượng muốn giết tướng quân?”
Hạ Phóng đáp: “Nếu không nàng nghĩ thế nào, hoàng thượng để lại một kẻ
phản bội như hắn ta ư? Kết cục của hắn ta tất nhiên sẽ cực kỳ thê
lương”.
Liễu Mi Vũ bắt đầu giãy giụa, nàng ta rơi lệ: “Ngươi lừa ta… Ngươi từng
nói sẽ không động tới chàng ấy… Chàng ấy là đại tướng quân…”
“Hờ, đại tướng quân? Một đại tướng quân tàn phế ư?”
Hạ Phóng vác Liễu Mi Vũ về phòng, tiện tay ném nàng ta lên giường.
Liễu Mi Vũ mềm mại không xương, khóc lóc định bò dậy, nhưng bị Hạ Phóng đè xuống dễ dàng.
Hạ Phóng châm nến, nắn gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi Vũ, chăm chú nhìn
nàng ta rồi nói: “Nếu không phải nể tình ngươi có vài phần giống cố
nhân, ai thèm ngó ngàng tới ngươi. Nữ nhân nào cũng thích Tần Như Lương
phải không, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân thích hắn ta không ai có kết
cục tốt đẹp”.
Nói xong, hắn ta xé nát váy của Liễu Mi Vũ, giật phăng quần lót của nàng ta, ấn giữ vòng eo nhỏ mặc cho đôi chân mềm mại của nàng ta quẫy đạp,
không hề chuẩn bị đã xông thẳng vào trong.
Liễu Mi Vũ rưng rưng hàng mi, nước mắt tuôn như mưa.
Hạ thân của nàng ta đau đớn, nhưng vẫn dung nạp được.
Hạ Phóng điên cuồng để lại những dấu tay trên cơ thể nàng ta, không thể
ngờ rằng nàng ta mềm mại đến mức khiến người khác phát điên.
Hạ Phóng vừa đưa đẩy vừa cười bảo: “Không hổ là nhị phu nhân của phủ
tướng quân, trước đó đã nghe nói Tần Như Lương sủng thiếp diệt thê, hôm
nay nếm thử, đúng là mất hồn”.
Tiếng khóc của Liễu Mi Vũ càng tăng thêm hứng thú của hắn ta.
Không ngờ sau khi cơn đau qua đi, chút khoái cảm cũng từ từ dâng lên.
Hạ Phóng có thể cảm nhận được nàng ta dần dần trở nên ướt át. Khi Hạ
Phóng cố tình không cử động, Liễu Mi Vũ rất khó chịu, bắt đầu uốn éo
vòng eo đầy ma mị…
Hạ Phóng nói thêm: “Chi bằng sau này ngươi đi theo ta. Phủ tướng quân sa sút rồi, lẽ nào ngươi còn muốn quay về sống những ngày khổ cực? Ta thấy ngươi da thịt mềm mại thế này, bị chai sạn sẽ không đẹp nữa đâu”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT