Câu trả lời này quá đúng trọng tâm, nhưng người nói vẫn chưa hề mở lòng hoàn toàn.
“Chỉ có vậy?”
Ngọc Nghiên đáp: “Chỉ vậy thôi ạ!”
“Nhưng ta nhớ trước đây, lần nào nhắc đến nhị nương là ngươi cũng rầu rĩ không vui, như thể có chuyện gì muốn nói vậy. Hôm nay có cơ hội thì
ngươi lại không chịu nói rõ, sau này sẽ không còn cơ hội khác đâu đấy”.
Thẩm Nguyệt vẫn muốn cho Ngọc Nghiên cơ hội để nàng ta nói ra tất cả.
Ngọc Nghiên cắn môi, im lặng không đáp.
Thẩm Nguyệt thoáng sầu não, tính tình nha đầu này còn ẩm ương hơn cả nàng, lúc cho phép nói thì lại không chịu thổ lộ gì.
Thôi thị bỗng lên tiếng: “Công chúa, Ngọc Nghiên không sai, có lẽ do
thấy nô tỳ là người nơi khác đến phục vụ người nên mới có đôi chút khúc
mắc thôi. Mong công chúa khoan dung với Ngọc Nghiên hơn”.
Thẩm Nguyệt nói: “Các nguơi đều là người bên cạnh ta, nếu đã không có
hiểu lầm gì thì sau này không được phép đôi co nhau trước mặt ta nữa, ta mà nghe thấy thì sẽ phạt đấy. Việc này tạm bỏ qua, đừng nhắc lại nữa”.
Ngọc Nghiên rầu rĩ quay về phòng dọn dẹp.
Thôi thị vẫn đứng trong viện, lòng có chút không yên: “Hôm nay tướng quân có… cưỡng ép gì công chúa không?”
Thẩm Nguyệt đơ mặt đáp: “Chỉ hôn chút thôi, không còn gì khác”.
Ngừng giây lát, Thẩm Nguyệt lại nói: “Chuyện này thì mình ngươi biết là được rồi, đừng nói với hắn”.
Thôi thị đáp: “Công chúa không cho nô tỳ nói thì nô tỳ sẽ không đề cập nửa lời”.
Làm vậy chẳng khác nào có tật giật mình! Như này không được mà thế kia
cũng chẳng xong, bởi vậy tâm trạng nguyên ngày hôm đó của Thẩm Nguyệt
cực kỳ không ổn.
Buổi tối lúc nằm trên giường, lòng nàng vẫn rất ấm ức.
Nàng chỉ muốn làm vậy với Tô Vũ, chỉ muốn dâng hiến tất thảy cho hắn.
Chứ không muốn để cho bất cứ ai khác chạm vào mình.
Tâm trạng của Ngọc Nghiên cũng khá sa sút, sau khi ém chăn xong cho Thẩm Nguyệt, nàng ta cất lời: “Công chúa nghỉ ngơi đi ạ, nô tỳ lui xuống
trước”.
Thẩm Nguyệt thở dài, khẽ nói: “Ta biết ngươi kính trọng nhị nương, nếu có bất mãn thì cũng không phải bất mãn với bà ấy”.
Ngọc bĩu môi.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cũng biết ngươi muốn tốt cho ta…”
Ngọc Nghiên nhoài người bên cạnh giường, tì cằm lên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương: “Công chúa…”
Thẩm Nguyệt giơ tay bẹo má nàng ta, cất lời: “Ngươi nói cho ta nghe xem, tại sao hắn lại khiến ngươi có định kiến vậy hả? Ta nhớ lúc rời kinh,
ngươi đâu có bài xích đối phương như thế”.
Ngọc Nghiên nín nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp: “Hắn là sư phụ của công chúa, theo vai vế thì người đó chính là trưởng bối của người”.
“Ta biết”.
Ngọc Nghiên mở to mắt, lại nói: “Khi công chúa nước mất nhà tan, hắn đã
dẫn dắt theo một nhóm quần thần đầu hàng, phản bội công chúa”.
“Chuyện này ta cũng biết. Đó là thời thế đưa đẩy, nếu hắn không làm vậy thì những quần thần kia cũng sẽ có kết cục không tốt”.
Ngọc Nghiên chán nản nói tiếp: “Rõ ràng trước đây công chúa từng căm hận hắn rất nhiều vì những chuyện này”.
Thẩm Nguyệt dịu dàng cất lời: “Ngươi chỉ biết những chuyện này mà không
biết rất nhiều thứ khác. Người đàn ông đó đã vì ta mà không chút sợ hãi
ngại ngần thứ gì, vì ta mà chảy máu nhiều lần, cũng bị tổn thương vì ta, trên người chồng chất thương tích.
Hắn hi vọng ta được sống dưới ánh mặt trời, mặc kệ bản thân phải hành
tẩu trong bóng đêm. Hắn hi vọng ta sống trong tín ngưỡng của dân chúng,
mặc kệ bản thân bị người người bêu danh.
Thế nên tại sao ta lại phải quan tâm trước đây hắn là ai, từng làm gì?”
“Trên thế gian này khó có cô gái nào không phải lòng một người đàn ông như vậy. Ta cũng không ngoại lệ”.
“Hiện giờ điều ta mong không phải là hắn trả giá bao nhiêu vì ta, chỉ
mong rằng hắn sẽ không bị tổn thương hay bệnh tật nữa, mong hắn không
tiếp tục gặp thêm nguy hiểm mà có thể sống lâu trăm tuổi, mãi mãi mạnh
khỏe”.
Ngọc Nghiên không nói nên lời, vẫn còn muốn tìm lý do thuyết phục Thẩm
Nguyệt: “Vậy còn Bắp Chân thì sao? Nô tỳ cảm thấy người kia tâm cơ thâm
trầm, lạnh lùng vô tình, chưa biết chừng chỉ giả bộ đối tốt với công
chúa. Công chúa không nhìn rõ bản chất của hắn nhưng cũng nên suy nghĩ
cho Bắp Chân”.
Chủ tớ hai người thân thiết như chị em, cả hai nhẹ nhàng thủ thỉ tâm sự về vấn đề này.
Thẩm Nguyệt nói: “Sao ta lại không suy nghĩ cho Bắp Chân chứ? Đến cả tên thằng bé cũng là do hắn đặt cho đấy”.
Ngọc Nghiên bĩu môi: “Đó cũng là vì muốn khiến công chúa vui, muốn mê
hoặc người mà thôi! Bề ngoài giả bộ yêu thích Bắp Chân, từ đó khiến
người vui vẻ chấp nhận hắn!”
Thẩm Nguyệt rất muốn bật cười: “Sao ngươi lại biết là hắn không thích Bắp Chân hả?”
Ngọc Nghiên đáp: “Bắp Chân không phải con ruột của người đó, sao hắn lại thích được, lẽ nào lại muốn nuôi con của người khác? Công chúa, nô tỳ
biết chắc hắn không ưa gì Bắp Chân!”
“Sao ngươi biết được?”
“Người nghĩ mà xem, nếu sau này hắn ta thật sự trở thành cha của Bắp
Chân thì chính là cha dượng rồi! Trên đời này, liệu có được mấy người
cha dượng đối xử thật lòng với con trai của người khác? Bao nhiêu vụ
việc cha dượng ngược đãi con riêng đã xảy ra! Ngoài mặt hắn ta giả bộ
tốt với Bắp Chân, nhưng lúc công chúa không có mặt sẽ lại ngược đãi,
chưa biết chừng còn muốn vứt bỏ Bắp Chân nữa! Thế thì Bắp Chân sẽ đáng
thương biết nhường nào!”
Thẩm nguyệt im lặng hồi lâu mới nói: “Vậy tướng quân thì tốt ư? Tướng quân cũng đâu phải cha ruột của Bắp Chân”.
Ngọc Nghiên nghẹn lời, mãi sau mới nói: “Nô tỳ cũng đâu phải cực kỳ ủng
hộ tướng quân, dù sao nếu muốn tìm cha dượng cho Bắp Chân, nô tỳ cảm
thấy vẫn nên cẩn thận xem xét, còn bản thân nô tỳ không đề cao Tô đại
nhân”.
Thẩm Nguyệt vuốt cằm, sau đó nói: “Theo lời ngươi, sau này ta muốn tái giá thì sẽ rất khó nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT