Sắc mặt Hoàng đế dịu đi, ông ta nói: “Ái khanh hiểu rõ trung nghĩa khiến trẫm được an ủi phần nào. Vậy đi, sau khi làm xong chuyện này, ngươi
vẫn là đại tướng quân của Đại Sở, dù không thể ra chiến trường đánh
giặc, nhưng trẫm sẽ để ngươi được hưởng vinh hoa phú quý cả đời”.
Mang danh tướng quân Đại Sở nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một chức vị hão mà thôi.
Không có thực quyền nên không thể dẫn binh đánh giặc, chỉ có thể ở lại
kinh thành hưởng thụ cuộc sống xa hoa, vậy hắn ta cần cái chức vị đại
tướng quân đấy để làm gì cơ chứ?
Cuối cùng Tần Như Lương vẫn nhận lệnh, Hạ Phóng đưa hộp gấm có nhân sâm và lê lô đã được chuẩn bị sẵn cho hắn ta.
Tần Như Lương mang theo đồ rời khỏi đại điện.
Lúc hắn ta ra cung, bên ngoài dần tối, trên tường ngói đỏ hoa lệ trong cung đều bị phủ một lớp tuyết mỏng.
Đến khi về tới phủ tướng quân thì trời đã tối hẳn.
Đèn lồng treo dưới mái hiên phát ra ánh sáng nhè nhẹ, mang tới cảm giác ngọt ngào bình yên.
Đầy tớ tới bẩm báo rằng đại tướng quân quay về rồi.
Nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, sẵn sàng đưa tới phòng ăn.
Tần Như Lương hỏi ra mới biết Thẩm Nguyệt vẫn luôn chờ mình ở trong phòng ăn, hắn ta không về thì nàng cũng không dùng bữa.
Nếu không, đồ ăn đã được bày ra đều sẽ nguội rất nhanh.
Chính Thẩm Nguyệt là người muốn chờ Tần Như Lương về, cùng nhau ăn tối.
Tần Như Lương thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn phòng ăn cách mình không xa,
Trong lòng hắn ta bỗng dưng trào dâng cảm giác ấm áp, một loại cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng xuất hiện.
Nơi đây là nhà Tần Như Lương, bất kể có về muộn thế nào thì trong nhà vẫn có người chờ hắn ta về rồi mới cùng ăn.
Khi trước, lúc Liễu Mi Vũ còn ở trong nhà, biết hắn ta vẫn đang ở bên
ngoài giải quyết việc công, đến giờ ăn cơm, nàng ta gần như sẽ không đợi hắn ở phòng ăn mà sai người mang bữa tối đến Phù Dung Uyển để ăn trước
một mình. Đến khi Tần Như Lương quay về, việc đầu tiên hắn ta làm chính
là đến Phù Dung Uyển thăm nàng ta.
Hắn ta từng dành hết tất cả dự dịu dàng và yêu chiều cho Liễu Mi Vũ.
Nhưng sự ấm áp hiện giờ lại là thứ mà Thẩm Nguyệt dành cho hắn.
Trước kia, hắn ta không hề quý trọng nó, từ nay về sau, có lẽ sẽ không còn cơ hội để trân quý nữa.
Tần Như Lương bước nhanh đi về phía phòng ăn.
Thẩm Nguyệt không ngồi bên bàn ăn mà ngồi xổm trước bếp lò.
Trên đó đang đun một thau nước, bên trong đặt một bình rượu, khi Tần Như Lương bước vào, hắn ta lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thấy hắn ta đã về bèn vẫy tay: “Mau vào đây đi,
hiện giờ trời lạnh rồi nên ta đun cho ngươi chút rượu ấm. Ngươi có uống
không? Không thì còn có cả trà nóng nữa, uống chút cho ấm người”.
Tần Như Lương đáp: “Ta uống”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy, nói với Ngọc Nghiên: “Mau bảo nhà bếp mang đồ ăn lên”.
Chỉ chốc lát sau, thức ăn nóng hổi đã được bày trên bàn, dù không quá
mức phong phú nhưng cũng đủ để cho hai người ăn, nếu nhiều hơn chỉ tổ
lãng phí.
Tần Như Lương nói: “Ta nhớ trước kia cô chỉ ước gì tiêu sạch của cải của ta, vậy mà bây giờ lại tiết kiệm thế này à?”
Lúc đó, mặc dù có mấy lần Thẩm Nguyệt cũng tiêu pha nhưng còn kém sự xa
hoa của Liễu Mi Vũ rất nhiều, cũng ví dụ như cơm tối, dù mỗi lần chỉ ăn
vài miếng nhưng nhà bếp vẫn chuẩn bị sẵn một bàn đầy thức ăn.
Thẩm Nguyệt tỏ ra điềm nhiên như không: “Không tiết kiệm giúp ngươi, lỡ
sau này không còn bổng lộc của đại tướng quân nữa, ngươi biết lấy gì
nuôi gia đình đây”.
Tần Như Lương đặt đũa xuống, nói: “Từ khi hồi kinh tới giờ, Hoàng thượng chưa từng ra lệnh tước bỏ quan hàm đại tướng quân của ta, sao cô biết
sau này ta không được làm tướng quân nữa”.
“Trước đây quan hàm đó chỉ là một cái danh hão, ta nghĩ, với tính tình
của ngươi, dù Hoàng đế không nhắc tới, ngươi cũng sẽ không phản bội khi
ông ta tại vị. Hôm nay, phái người ra ngoài tìm ngươi mà chẳng thấy, ta
nghĩ không chừng là ngươi đã tiến cung rồi”.
Thẩm Nguyệt rót cho Tần Như Lương một ly rượu, còn mình thì uống trà nóng.
Tần Như Lương đáp: “Đúng là ta đã vào cung”.
“Vào cung làm gì? Vụ án của Liễu Thiên Hạc đã kết thúc nên ngươi đi trả lại chức vị tướng quân à?”
Chuyện này cũng là điều mà Tần Như Lương có thể sẽ làm. Cho dù Hoàng đế
không đòi lại chức vị này, với tình hình hiện tại, tên này cũng sẽ chủ
động trao trả.
Tần Như Lương gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt, cất lời đáp: “Hoàng thượng
tạm thời đình chỉ chức vị của ta, muốn ta ở nhà dưỡng thương cho tốt”.
Ngừng lại một lát, hắn ta lại nói: “… Còn tặng cho ta một hộp nhân sâm
trăm năm”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Thế à, đó là đồ tốt đấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT