Kết quả là vẫn chưa đi đến cổng phủ tướng quân thì đã nghe thấy tiếng khóc đau lòng thê lương.
Khi bước đến gần để xem xét, cánh cổng đóng chặt nhưng có một người phụ
nữ đang nằm sấp phía trước, liên tục gõ vào cổng gọi người, ngón tay mềm mại được chăm sóc kỹ càng trước đây không ngừng cào vào cánh cổng làm
rách một miếng da, móng tay bị tróc ra, loáng thoáng thấy được cả vết
máu.
Thẩm Nguyệt đứng trước cổng một lúc, trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh tượng mình bị đuổi ra khỏi của phủ vào hai năm trước.
Cũng là kiểu kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không hay thế này.
Bây giờ đến lượt Liễu Mi Vũ rồi.
Cho dù nàng ta có kêu gào khóc lóc nhận sai thế nào, người bên trong vẫn không đáp lại nàng ta nửa câu.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi kêu gào như thế mãi thì một lát sẽ
thu hút sự chú ý của người chung quanh, đến khi ấy, ta tin chắc không
lâu sau, người cả thành này đều sẽ biết chuyện ngươi bị đuổi ra khỏi
phủ”.
Liễu Mi Vũ không muốn làm ầm ĩ tới mức mất hết tất cả nên nàng ta im
lặng, không kêu gào nữa nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Thẩm Nguyệt nhấc chân bước lên bậc thềm, gõ chiếc vòng bằng đồng trên
cổng, thị vệ bên trong mở ô cửa nhỏ, thấy Thẩm Nguyệt đã trở lại thì vội vàng mời nàng vào.
Khi Thẩm Nguyệt đi ngang qua bên cạnh Liễu Mi Vũ, váy bị nàng ta túm lấy.
Liễu Mi Vũ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cầu xin ngươi…”
“Cầu xin ta cái gì?”
“Cầu xin ngươi cho ta vào trong đi!”
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hình như đây không phải là việc thuộc trách
nhiệm của ta. Ngẫm lại lúc ngươi đuổi ta ra khỏi phủ đi, có thể ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo nữa”.
Nói rồi nàng bước vào trong, chỉ tiếc Liễu Mi Vũ cứ nắm lấy góc váy không chịu buông.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt trở nên lạnh lùng, nâng một chân đạp vào tay Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ bị đau phải buông tay, Thẩm Nguyệt bình tĩnh đi vào.
Quản gia đang làm việc ở sân trước, thấy Thẩm Nguyệt về bèn bước đến
nói: “Cuối cùng công chúa cũng an toàn trở về, tướng quân về phủ nhưng
thấy công chúa vẫn chưa quay lại nên đã ra ngoài tìm rồi”.
Thẩm Nguyệt sửng sốt: “Hắn ra ngoài tìm ta? Đi lúc nào?”
Quản gia nói: “Cũng được một lúc rồi, cưỡi ngựa đi”.
Trên đường về, Thẩm Nguyệt không hề gặp Tần Như Lương.
Thẩm Nguyệt nói: “Vậy ngươi phái hai người lên phố tìm, gặp tướng quân thì gọi hắn về”.
“Vâng”.
Quản gia đang định đi chuẩn bị thì Thẩm Nguyệt lại nói: “Khoan đã, ngươi cũng sai người đưa cái kẻ đang gào khóc ngoài cổng đi luôn đi!”
Quản gia khó xử nói: “Nhưng… tướng quân chỉ nói đuổi nàng ta ra ngoài
chứ không nói dàn xếp cho nàng ta thế nào, lão nô cũng không biết nên
đưa nàng ta đi đâu”.
Thẩm Nguyệt nói: “Làm ầm ĩ bên ngoài như vậy sẽ làm người ta cười nhạo
đấy! Hơn nữa trời đang lạnh, nếu để nàng ta bị đông chết ở ngoài thì sẽ
càng phiền phức. Ngươi thuê một sân nhỏ rồi sắp xếp cho nàng ta ở đó,
sau này đi đâu ở đâu thì tùy nàng ta, phủ tướng quân không nhúng tay vào nữa”.
Quản gia đáp: “Vâng, lão nô đi sắp xếp”.
Thẩm Nguyệt từ sân trước đi qua sân giữa, chưa đến Trì Xuân Uyển là đã
thấy Ngọc Nghiên nghe tin chạy ra, lúc thấy Thẩm Nguyệt thì nàng ta vừa
mừng vừa than: “Công chúa đi đâu vậy, sao giờ mới về?”
Trưa hôm nay, sau khi xem xong cuộc hành quyết Liễu Thiên Hạc, Thẩm
Nguyệt đã bỏ lại mấy người họ, mà họ lại không đuổi kịp chủ, đến giờ
nàng mới về, Ngọc Nghiên hiển nhiên là sốt ruột vô cùng.
Ngọc Nghiên đỏ mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Trên phố nhiều người như thế, nếu
công chúa xảy ra chuyện gì thì phải làm sao! Cũng may người đã về rồi”.
Nàng ta nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, cảm thấy lành lạnh mới nhận ra điểm
khác thường: “Công chúa, áo choàng của người đâu? Sao cứ mặc phong phanh như vậy đi về?”
Thẩm Nguyệt nói: “Trên đường ta gặp một cô gái, cảm thấy có duyên nên tặng cho đối phương rồi”.
“Nhưng công chúa cũng không thể chịu lạnh đi về thế này!”, Ngọc Nghiên quan tâm nói.
Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Yên tâm đi, ta không lạnh!”
“Tuyết lớn rồi, chúng ta mau về phòng thôi”, Ngọc Nghiên nói: “Công chúa, lúc người về có nhìn thấy Liễu thị không?”
“Đang khóc ngoài cửa đấy”.
“Hôm nay, nếu nàng ta không theo đến cổng chợ, chắc quản gia cũng chưa
đuổi nàng ta đi được, giờ hay rồi, lúc chúng nô tỳ về thì đã không cho
nàng ta vào cửa nữa!”, Ngọc Nghiên cảm thán: “Cuối cùng giờ nàng ta cũng đã bị báo ứng”.
Nói đến đây, Ngọc Nghiên bĩu môi nói: “Sau khi công chúa đi ấy, nô tỳ
còn nói cứ dứt khoát bỏ luôn Liễu thị ở ngoài đi, đỡ phải nghe nàng ta
khóc lóc làm loạn. Nhị nương không chịu, cứ phải dẫn người về, hình như
bà ấy còn thương hại Liễu thị”.
Thẩm Nguyệt híp mắt: “Nhị nương làm vậy là đúng, dẫn người về để quản
gia đuổi đi trước mặt mọi người, như vậy ổn thỏa hơn là vứt nàng ta ở
ngoài. Làm thế, dù nàng ta xảy ra chuyện gì hay có như thế nào, tất cả
đều không liên quan đến các ngươi”.
Bằng không, bỏ người ở ngoài phố, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, họ sẽ từ người có lý thành không có lý.
Ngọc Nghiên buồn bực nói: “Nô tỳ hiểu đạo lý này nhưng hôm nay công chúa đi đâu cả nửa ngày, nhị nương không hề lo lắng chút nào, còn khuyên nô
tỳ đừng lo, cũng không biết nhị nương này là không lo thật hay là không
thèm quan tâm nữa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT