Mỗi khi nàng sắp không thở nổi, hắn sẽ dừng lại hỏi nàng đã cảm thấy thỏa mãn chưa.
Lặp đi lặp lại như thế, những nụ hôn lúc nông lúc sâu.
Thật hi vọng họ có thể như vậy mãi, cho tới khi trời đất không còn nữa.
Cuối cùng nàng cũng có thể ôm hắn cho thỏa thích, ngón tay mân mê vạt áo của hắn, trái tim được hắn lấp đầy.
Trong lúc mơ màng có tiếng bước chân xuất hiện dưới mái nhà, nàng cũng không để tâm.
Đó là đứa con của bà chủ chạy ra ngoài, thằng bé để một chỏm tóc nhỏ trước trán, mặc áo bông dày, tò mò đứng ở cửa nhìn ngó.
Chủ nhà bước ra che đôi mắt của thằng bé, kéo nó vào trong nhà, loáng
thoáng còn nghe thấy tiếng mắng: “Con nít con nôi nhìn gì mà nhìn, mau
vào trong đi!”
Đứa trẻ ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, họ đang làm gì thế?”
“Đang chơi trò chơi”.
“Con cũng muốn chơi”.
“Trò chơi này chỉ có người lớn mới chơi được! Tuổi của con chỉ được làm bài tập thôi!”
Khi nụ hôn dừng lại, Tô Vũ buông nàng ra, thoáng kéo giãn khoảng cách.
Lồng ngực Thẩm Nguyệt phập phồng, nàng thở dốc, đôi môi sưng đỏ, cái cằm cũng đỏ ửng vì ma sát càng tôn thêm vẻ kiều diễm trên màu da trắng nõn
của nàng giữa mùa đông buốt giá.
Nghe được cuộc đối thoại giữa gia chủ và đứa trẻ, nàng không khỏi mím
môi cười, đôi mắt loang loáng nước lộ vẻ bất lực, dở khóc dở cười.
Ánh mắt Tô Vũ thâm sâu như xoáy nước, sắp nhấn chìm nàng vào bên trong.
“Ban nãy có đứa trẻ và mẹ của nó trông thấy rồi!”, Thẩm Nguyệt khàn giọng hỏi.
“Không sợ, có ta chắn trước mặt nàng rồi”.
“Chàng đang bịt tai trộm chuông đấy”.
“Ta vẫn chưa thấy đủ”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn, bất đắc dĩ bật cười. Hắn cũng chẳng khá hơn nàng là bao.
Hắn cũng bị giày vò, nếu không sẽ chẳng bất chấp nguy hiểm mà đeo mặt nạ dẫn nàng tới đây.
Nụ cười của Thẩm Nguyệt như nhạt đi, nàng vươn tay vuốt ve từng đường
nét của hắn: “Tối hôm đó, chàng cố ý thả ta đi, sau cùng chàng vẫn thỏa
hiệp”.
“Không thả cho nàng đi, ta sợ nàng hận ta”.
Bàn tay của Thẩm Nguyệt vòng ra sau gáy Tô Vũ, nàng nhẹ nhàng vân vê:
“Đúng là làm khó chàng rồi, rõ ràng có thể né được mà vẫn phải giả bộ
trúng đòn của ta, nhắm mắt giả ngất”.
“Nàng ra tay nặng lắm đấy, tuy không ngất đi ngay lập tức, nhưng cũng váng đầu mất một thời gian”.
Thẩm Nguyệt đang nắn bóp bỗng chốc dừng lại, nàng nhẹ nhàng: “Thực ra
chàng không nên quay về. Ta và Bắp Chân bị nhốt trong kinh thành, chàng ở bên ngoài vẫn có thể tiếp tục những việc chưa hoàn thành”.
Tô Vũ đáp: “Nhưng ngày sau nếu hoàng đế Đại Sở dùng nàng và Bắp Chân uy
hiếp ta, ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì. Nàng quay về rồi, ta còn có thể đi đâu được nữa”.
Hắn vén sợi tóc mai bị bung ra của nàng, thì thầm hỏi: “Nàng tiến cung gặp Bắp Chân chưa, thằng bé có ngoan không?”
Thẩm Nguyệt cảm thấy lòng dạ ấm áp: “Ngoan lắm, nửa năm không gặp, ta rất mừng vì thằng bé còn nhớ được mình”.
“Bắp Chân biết đi rồi, bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, rất đáng yêu”.
“Sức khỏe của thằng bé cũng tốt, may mà không bị ốm nặng như trong tưởng tượng. Bây giờ tuy rằng được nuôi dưỡng trong cung không tự do, nhưng
chỉ cần sức khỏe tốt, ta có thể yên tâm rồi”.
Tô Vũ “ừm” một tiếng, yên lặng lắng nghe Thẩm Nguyệt lải nhải những chuyện liên quan đến Bắp Chân.
Cứ nhắc đến Bắp Chân, có vẻ Thẩm Nguyệt không bao giờ hết chuyện để nói, tay nàng mân mê vạt áo của Tô Vũ, gương mặt toát ra thần thái, nàng nói thêm:
“Nhưng thằng bé chẳng đi được mấy bước, cần có người dìu”.
“Còn nữa, thằng bé đang mọc răng, thích chảy nước dãi”, Thẩm Nguyệt cười tít cả mắt: “Thế nhưng ta cảm thấy lúc thằng bé chảy nước dãi cũng cực
kỳ đáng yêu. Chỉ là thằng bé càng lúc càng im lặng, không khóc không
quậy cũng không hoạt bát hiếu động, người khác nói gì, thằng bé chỉ im
lặng ngồi nghe, không biết rốt cuộc thằng bé nghe hiểu được bao nhiêu”.
Tô Vũ cụp mắt, không nói năng gì.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn, đột nhiên nhận ra: “Giống như chàng bây giờ vậy”.
Tô Vũ mỉm cười nhẹ, như có như không.
Thẩm Nguyệt không để ý quá nhiều, nàng nói tiếp: “Lần trước ta và Tần
Như Lương tiến cung thăm Bắp Chân, Tần Như Lương đòi bế thằng bé, kết
quả bị Bắp Chân tè ra khắp người”.
Bây giờ đứng trước mặt Tô Vũ kể mấy chuyện này, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy vui vẻ.
Tô Vũ thong thả đáp: “Dù sao cũng không phải là cha ruột của thằng bé,
thằng bé không muốn thân cận cũng là chuyện bình thường”.
Ánh mắt của Thẩm Nguyệt không giấu nổi vẻ hưng phấn: “Lúc ta rời đi, Bắp Chân từ trên giường bò xuống, tự đi tới cửa ngóng theo ta, dường như
thằng bé đang gọi ta, “i a” mấy tiếng”.
Thẩm Nguyệt hỏi hắn: “Chàng nghe xem, có giống như thằng bé đang gọi ‘mẹ’ không?”
Tô Vũ nhìn nàng, dịu dàng đáp: “Giống”.
“Khi ấy ta cũng loáng thoáng nghĩ rằng thằng bé đang gọi ‘mẹ’ đấy”, cảm
giác phấn khích qua đi, Thẩm Nguyệt dần cảm thấy xót xa, khóe mắt bắt
đầu ươn ướt: “Coi như không uổng công nuôi nấng thằng bé này. Ngày đó
thằng bé đứng bám vào cửa, lưu luyến không nỡ, trông rất đáng thương, ta không thể nào quên được”.
Tô Vũ ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Sau này, ta sẽ luôn để nó lớn lên trong sự chứng kiến của nàng”.
Thẩm Nguyệt ôm lại hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn, mê mẩn hơi thở của
hắn, nàng lầm bầm: “Tô Vũ, chàng dạy ta đi, ta phải cứu Bắp Chân thế
nào?”
“Đừng nóng vội, trước hết hãy suy tính chu toàn cho bản thân rồi tính đến chuyện khác”.
Thẩm Nguyệt tin lời hắn nói, chỉ cần quay về, không ép nàng từ bỏ Bắp Chân, hắn nói gì nàng cũng tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT