Từ đầu đến cuối, Tần Như Lương không hề thương xót tấm thân chằng chịt vết thương của Liễu Mi Vũ.
Nàng ta định dùng vết thương của mình để bồi đắp thêm thù hận giữa Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt, sau cùng vẫn thất bại.
Tần Như Lương không còn như trước nữa, trước kia hắn ta không nỡ để Liễu Mi Vũ chịu bất kỳ tổn thương nào. Tần Như Lương quyết đoán quay lưng
lại, không nhìn nàng ta.
Hơn nửa năm qua, ngày nào Liễu Mi Vũ cũng trông ngóng, cuối cùng chỉ đợi được kết quả như thế này.
Đến lúc này, trái tim nàng ta mới thực sự nguội lạnh.
Liễu Mi Vũ lúc khóc lúc cười như kẻ điên, lầm bầm nói: “Nói nhiều như
vậy, thực ra chỉ là bởi vì chàng đã yêu tiện nhân kia, thế nên chàng
đứng về phía nàng ta, chàng vứt bỏ ta, không cần ta nữa…”
“Bởi vì ta biết chàng đã yêu nàng ta từ lâu rồi, thế nên ta mới phải
loại bỏ nàng ta!”, Liễu Mi Vũ điên cuồng và căm hận: “Chàng vốn là của
ta, ta không cho phép nàng ta cướp chàng đi! Trong lòng chàng chỉ có thể chứa mình ta, thế nên ta đố kỵ, ta thù hận, ta căm ghét tất cả các nữ
nhân bên cạnh chàng ngoài ta…”
Nói đến sau cùng, nàng ta cũng bất lực, quỳ rạp trên nền đất mà khóc lóc thảm thiết: “Chàng từng nói sẽ bảo vệ ta cả đời… Tần Như Lương, bây giờ câu ấy còn có hiệu lực không?”
Tần Như Lương không trả lời.
Trước kia Tần Như Lương cảm thấy Liễu Mi Vũ yếu đuối, cần người bảo vệ.
Nhưng bây giờ, những chuyện nàng ta làm để lộ ra lòng dạ độc ác được gói kín bằng lớp mặt lương thiện, nàng ta như thế, còn cần người khác bảo
vệ sao?
Là nàng ta hại người khác trước, nhưng nàng ta lại cầu xin được bảo vệ, đúng là châm biếm vô cùng.
Hương Lăng tiến vào, đỡ Liễu Mi Vũ từ trên nền đất dậy: “Nhị phu nhân,
quay về khám đại phu trước đã, nhị phu nhân chảy nhiều máu quá…”
“Ta không đi! Cứ để ta chảy máu đến chết là được, ta có chết cũng phải
chết ở nơi này, chết trước mặt các người! Xem lương tâm của các người
làm sao yên được!”
Tần Như Lương quay người, không nói lời nào, sau đó nhấc chân đi qua đó, cúi người giơ tay ra với Liễu Mi Vũ.
Trong đôi mắt Liễu Mi Vũ lại loáng lên ánh sáng của hi vọng: “Tướng
quân, Mi Vũ vô lực, tướng quân có thể có thể bế Mi Vũ đứng dậy không…”
Tần Như Lương lạnh nhạt đáp: “Nàng vô lực, bàn tay ta cũng vô lực. Nàng còn mong một kẻ tàn phế như ta bế nàng sao?”
Liễu Mi Vũ sững người, ngay sau đó vẫn tóm lấy một bàn tay của hắn ta,
đứng dậy rồi ôm chặt lấy hắn ta không chịu buông, nước mắt lã chã như
mưa: “Không sao hết, chỉ cần tướng quân đưa tay ra với Mi Vũ, Mi Vũ đã
thấy vui lắm rồi… Ta biết mà, tướng quân vẫn thương Mi Vũ…”
Bước chân của Tần Như Lương khựng lại: “Ta sợ nàng chết ở chỗ này sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của người khác”.
Liễu Mi Vũ cứng người.
Tần Như Lương nói với Thẩm Nguyệt: “Cô nghỉ ngơi đi, ta không làm phiền nữa”.
Sau đó hắn ta kéo Liễu Mi Vũ rảo bước ra khỏi Trì Xuân Uyển, Hương Lăng cũng ráo riết đi theo sau.
Trì Xuân Uyển chỉ trong thoáng chốc đã yên tĩnh hẳn, lâu lắm rồi mới được bình yên như vậy.
Ngọc Nghiên nói: “Liễu thị cuối cùng cũng toi đời rồi, những chuyện mà
nàng ta làm, nô tì biết sớm muộn gì cũng có ngày không giấu được. Nàng
ta gặp được báo ứng rồi, hả hê quá. Tướng quân đúng là mù hai con mắt
mới đi thích nàng ta”.
Thẩm Nguyệt về phòng nghỉ ngơi, Thôi thị cũng dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên nền đất.
Sau đó Ngọc Nghiên mang trà nóng tới, nói với Thẩm Nguyệt: “Nô tì không
ngờ rằng lần này tướng quân sẽ đứng hẳn về phía công chúa”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Hắn ta chỉ đứng về phía sự thật thôi”.
“Vậy tướng quân và công chúa đã giải thích hết hiềm khích trước kia chưa?”
Ngọc Nghiên quay đầu nhìn Thôi thị đang dọn dẹp viện tử ở bên ngoài,
biểu cảm ảm đạm đi vài phần, giọng nói cũng nhẹ đi: “Chuyến này tướng
quân trở về, thái độ đối với công chúa rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Nô tì trông thấy, nếu hắn ta chịu thay đổi, cũng là một người khá ổn, chi
bằng công chúa…”
Thẩm Nguyệt hỏi: “Mới như thế, ngươi đã hồi tâm chuyển ý đứng về phía hắn ta rồi?”
“Nô tì chỉ cảm thấy, người như tướng quân, nếu chịu đối tốt với ai đó,
mới là tốt toàn tâm tốt ý, tốt mà không có mục đích, chứ không như vài
người nào đó, trong lòng ấp ủ mục đích nào đó không thể nói cho người
ngoài ấy chứ”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta: “Ngươi đang nói Tô Vũ à? Hắn có mục đích gì, chọc đến ngươi sao?”
Nếu nàng nhớ không nhầm, Tô Vũ vừa quay về đã đổ bệnh nằm nhà, căn bản không hề xuất hiện trước mặt Ngọc Nghiên.
Huống hồ làm sao Ngọc Nghiên biết đường suốt dọc đường đã xảy ra chuyện gì, Tô Vũ đã làm những gì vì nàng.
Suy cho cùng Ngọc Nghiên vẫn giữ thành kiến với Tô Vũ.
Ngọc Nghiên vẫn định nói gì đó, thấy Thôi thị quay về, định nói mà đành
thôi, sau cùng dứt khoát ngậm miệng, quay đầu nói: “Công chúa nghỉ ngơi
đi ạ, nô tì đi chuẩn bị cơm trưa cho công chúa”.
Mấy ngày sau, quả nhiên Liễu Thiên Hạc bị áp giải về kinh thành.
Hắn ta vẫn bị nhốt trong cái lồng đó. Thẩm Nguyệt làm mất chìa khóa, chẳng ai mở được cái khóa đó.
Nếu gọi thợ sửa khóa trong kinh thành đến mở khóa còn tốn chút công sức, thế là cứ nhốt hắn ta trong lồng tiếp nhận phán quyết từ triều đình.
Tần Như Lương chính là chủ soái khi xưa xuất chinh tới Dạ Lương, lại
cùng Liễu Thiên Hạc giao tranh nhiều lần, vô cùng hiểu rõ Liễu Thiên
Hạc.
Thế nên khi hắn ta chủ động xin được xử lý Liễu Thiên Hạc, hoàng đế lập tức phê chuẩn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT