Thẩm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng nói: "Ngươi đã tự mình đến gây hấn mà còn muốn ta khách sáo với ngươi hay sao?"
"Mi Vũ, ta đã cứu mạng Tần Như Lương mấy lần nhưng ta không hề mong hắn
ta báo đáp, còn ngươi thì sao? Ngươi yêu hắn đến thế, vậy thì ngươi đã
làm được gì cho hắn chưa?"
"Ngươi chỉ biết để hắn ta giúp ngươi, cứu ngươi, che chở cho ngươi, để
hắn ta cúi đầu trước mặt người khác vì ngươi, khiến hắn ta mất đi tôn
nghiêm của mình, thâm chí ngươi còn phản bội lòng trung thành của hắn ta để cứu đại ca của mình, đó có phải là cách ngươi yêu hắn ta hay không?”
Tình yêu của ngươi giống như con giòi đục khoét xương cốt, chỉ hận không thể đục khoét hết tất cả, phải không? Ngươi muốn hắn ta rơi xuống vực
sâu, không còn nơi nào để quay đầu, phải không?"
Liễu Mi Vũ cứng miệng không nói nên lời.
Sau đó nàng ta lại nước mắt lưng tròng, nói với vẻ cực kỳ uất ức: "Tất
cả đều là do ngươi, Thẩm Nguyệt, chính ngươi đã hại chàng trở nên như
thế này!"
“Quên đi, nói chuyện với ngươi chẳng khác gì đàn gảy tai trâu”, Thẩm
Nguyệt nói: “Ta không định làm khó dễ ngươi, nhưng có vẻ như nếu như một trong hai chúng ta không có người gục ngã trước thì ngươi tuyệt đối sẽ
không dừng lại".
Nói rồi, Thẩm Nguyệt buông tay đẩy Liễu Mi Vũ ra.
Liễu Mi Vũ ngay lập tức yếu ớt ngã xuống đất. Nàng ta nhìn đôi bàn tay đẫm máu của mình mà khóc rống.
Thẩm Nguyệt nghe tiếng bước chân bên ngoài sân thì lãnh đạm nói: "Chắc
là tướng quân đã trở về, nếu có chuyện gì bất bình thì ngươi có thể
tranh thủ mà nói với hắn ta".
Liễu Mi Vũ bật khóc rồi hít một hơi thật sâu, mục đích nàng ta đến đây
hôm nay là để cho Tần Như Lương nhìn thấy bộ mặt thật của Thẩm Nguyệt!
Cho nên nàng ta chưa thể thua, cho dù đau đớn thế nào thì nàng ta cũng phải cố gắng chịu đựng!
Liễu Mi Vũ cắn môi, cầm chiếc kéo với bàn tay run rẩy, nhịn đau rút nó ra khỏi lòng bàn tay còn lạ.
Cảnh tượng đó đáng sợ đến mức khiến Ngọc Nghiên cũng không thể nhìn thẳng.
Sau đó Liễu Mi Vũ run run dùng kéo cắt y phục trên người rồi dây máu ra đầy người.
Thấy vậy, Ngọc Nghiên liền biết nàng ta muốn làm gì, lập tức tiến lên ngăn cản.
Thẩm Nguyệt ngăn lại: "Mặc kệ nàng ta, muốn diễn thế nào cũng được".
Đây là lần thứ hai Liễu Mi Vũ sử dụng chiêu thức tương tự.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta trong bộ dang y phục rách rưới, Tần Như
Lương chẳng nói chẳng rằng đã ngay lập tức xông đến Trì Xuân Uyển rồi
tấn công Thẩm Nguyệt một cách tàn nhẫn.
Lần này Liễu Mi Vũ thậm chí còn đối xử tàn nhẫn hơn với chính mình. Liệu Tần Như Lương sẽ làm gì khi hắn ta nhìn thấy cảnh này?
Liễu Mi Vũ nở nụ cười hung ác với Thẩm Nguyệt, gương mặt đầy máu và nước mắt đang nói: "Lần này ta nhất định sẽ giết chết ngươi".
Nàng ta đối xử với bản thân mình tàn nhẫn bao nhiêu cũng chứng minh rằng nàng ta căm ghét Thẩm Nguyệt bấy nhiêu.
Chẳng mấy chốc mà hai tay của Liễu Mi Vũ đã dính đầy máu tươi của chính
mình, biến bản thân thành kẻ đầy thương tích trước mặt Thẩm Nguyệt, máu
trên mặt đều là do nàng ta dùng máu trên vết thương dây ra khắp áo quần
rồi dây lên mặt, trông nàng ta vô cùng chật vật yếu ớt.
Nàng ta dùng cách tự hại mình này đến hãm hại Thẩm Nguyệt khiến cho Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ và khinh thường, liền hét lớn với Liễu Mi Vũ:
"Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi cho rằng dùng thủ đoạn dơ bẩn này là có thể
khiến cho tướng quân tin tưởng ngươi hay sao, ngươi đừng nằm mơ".
Liễu Mi Vũ thở hổn hển, cười đến chảy nước mắt nói: "Nếu như đã không
thể thì ngươi còn sợ cái gì chứ? Ngươi vẫn đang sợ tướng quân tin tưởng
ta mà không tin tưởng ả ta, bởi vì tướng quân tin ta thì có thể đưa ả ta vào chỗ chết".
Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đúng là một ả tiện nhân lòng dạ rắn rết".
“Ha ha ha, như nhau cả thôi!”, Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt nói gằn từng
chữ: "Cho dù ta có chết thì cũng sẽ kéo theo ngươi chết chung!"
Liễu Mi Vũ nói xong thì run rẩy ném chiếc kéo dính máu xuống đất, lại khóc rống lên vì đau đớn.
Đây là bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt đã làm tổn thương nàng ta!
Khi Tần Như Lương bước vào Trì Xuân Uyển, những gì mà hắn ta nhìn thấy chính là cảnh Liễu Mi Vũ người đầy vết thương.
Nàng ta phủ phục trên mặt đất, dường như còn không đứng dậy nổi, trên
mặt đất là những mảnh y phục của nàng ta rơi lả tả, bên cạnh còn có một
cây kéo dính đầy máu.
Tần Như Lương hít một hơi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt biến đổi mấy lần.
Cưng chiều Liễu Mi Vũ suốt ngần ấy năm, Tần Như Lương đã hình thành thói quen trong tiềm thức luôn muốn bảo vệ nàng ta.
Nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này, hắn ta gần như không thể kiềm chế được bản thân, muốn chạy tới ôm Liễu Mi Vũ vào lòng để an ủi nàng ta,
sau đó sẽ truy ra hung thủ đã hại nàng ta.
Nhưng sau khi Tần Như Lương bước nhanh hai bước thì bước chân của hắn ta đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng thì hắn ta cũng đã nhịn xuống. Hơn nữa bây giờ hắn ta đã trở
nên cực kỳ tỉnh táo, từ bây giờ hắn ta sẽ không bao giờ bị loạn trí vì
sự yếu đuối mà Liễu Mi Vũ thể hiện ra nữa.
Lúc này không còn giống như trước.
Liễu Mi Vũ nhìn thấy Tần Như Lương không xông tới ngay lập tức mà đứng
yên ở đó với vẻ mặt phức tạp thì lập tức bật khóc nói: "Tướng quân cứu
ta... xin tướng quân cứu Mi Vũ..."
Nàng ta chỉ vào Thẩm Nguyệt tố cáo: "Nàng ta, nàng ta muốn giết Mi Vũ... nàng ta đã làm cho Mi Vũ thành ra thế này! Nàng ta còn nói... nàng ta
muốn rạch mặt Mi Vũ..."
Bất cứ ai nhìn thấy tình huống này cũng đều sẽ nghĩ rằng Liễu Mi Vũ là
nạn nhân, còn Thẩm Nguyệt cùng nha hoàn và bà tử mới là những người gây
ra tội ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT