Ngón tay hắn khẽ vuốt ve khóe mắt Thẩm Nguyệt: “Nàng cho rằng ta không
thích Bắp Chân ư? Ta từng ôm thằng bé, dỗ dành nó, thằng bé rất ngoan,
không náo loạn ồn ào, ta rất thích nó là đằng khác”.
Thẩm Nguyệt nghẹn ngào khóc nấc.
Tô Vũ buồn bã nói: “Nhưng nếu ta chỉ có thể chọn một giữa nàng và thằng bé, thì ta đành phải từ bỏ thằng bé thôi”.
Thẩm Nguyệt dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Vậy chàng còn nhớ lúc ở thành Huyền đã nói thế nào không?
Lúc đó, ta đã hỏi rằng chàng trù tính tất thảy những chuyện này vì điều
gì. Chàng đã trả lời là vì muốn ta và Bắp Chân sẽ không bị ức hiếp nữa.
Chàng tình nguyện ức hiếp người trong thiên hạ vì ta và thằng bé chứ
không muốn để chúng ta bị bọn họ bắt nạt.
Nếu như cuối cùng đạt được mục đích mà lại mất đi Bắp Chân, thế cũng tức là mất đi một nửa dự tính ban đầu, vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa?”
Tô Vũ sững sờ.
Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ, không phải cứ về kinh là ta chắc chắn sẽ chết.
Mọi thứ chưa đến hồi kết nên khó thể nói trước được, chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần nghĩ được cách thì ta có thể cứu được Bắp Chân ra ngoài.
Nhưng bây giờ ta còn chẳng cố gắng, cứ thế vứt bỏ thằng bé thì chắc chắn một điều rằng ta đã thất bại.
Tại sao lại không thể cứu Bắp Chân ra ngoài, chỉ cần cứu được thằng bé
ra thì sau này hoàng đế mới không còn uy hiếp đến kế hoạch của ta được
nữa. Nếu như thằng bé không còn trên đời thì ta cũng không biết mình sẽ
làm ra chuyện gì nữa”.
Thẩm Nguyệt khẽ cử động cánh tay cứng ngắc, nói tiếp: “Tô Vũ, ta xin chàng, hãy thả ta về đi, được không?”
Tô Vũ còn chưa trả lời thì Thẩm Nguyệt đã chủ động áp sát, hôn lên môi hắn.
Nàng hôn rất nồng nhiệt như rất muốn nhận được sự đáp lại của hắn.
Tô Vũ không kìm nén được nữa, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Thẩm Nguyệt.
Nhưng đúng lúc họ đang nồng nhiệt nhất thì hai tay vốn dĩ bị trói phía
sau của Thẩm Nguyệt khẽ cử động. Nàng nâng tay lên, bổ một cái dứt khoát vào phần gáy của Tô Vũ.
Đôi mắt ướt nhòe nước ban nãy giờ đây trong trẻo và vô cùng bình tĩnh.
Kết quả nàng bổ một cái, Tô Vũ ngất luôn. Để tránh việc đánh một lần
không đủ để khiến hắn ngất đi nên Thẩm Nguyệt gần như đã dùng hết sức.
Tô Vũ ngả vào người Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không đành lòng để hắn nằm đất nên vẫn ôm lấy.
Cho dù hai ngày vừa qua Tô Vũ vẫn luôn trói mình, dù nàng thật sự giận hắn nhưng trong lòng vẫn rất thương.
Thẩm Nguyệt tháo dây lụa trói chân mình ra, sau đó đứng dậy, đặt Tô Vũ lên chiếc ghế mình vừa ngồi.
Nàng cúi đầu nhìn dây lụa vốn dùng để trói mình, sau đó rút nó ra, trói
cả tay lẫn chân của Tô Vũ lại giống như lúc trước hắn trói nàng.
Thẩm Nguyệt nói khẽ: “Chàng làm thế nào với ta thì ta đáp trả y như vậy”.
Trói xong, nàng còn thắt một nút chết, đoán chừng có lẽ Tô Vũ dốc hết sức cũng không cởi ra được.
Sau khi buộc chắc, Thẩm Nguyệt đứng dậy, điềm nhiên như không mà lau nước mắt trên khóe mắt và gương mặt mình.
Không uổng công nàng nghĩ mất nhiều thời gian mới có thể đưa Tô Vũ “vào tròng” cảm xúc.
Nếu Thẩm Nguyệt lựa chọn ra tay trực tiếp thì chắc chắn người cảnh giác
như Tô Vũ sẽ né tránh, nàng sẽ thất bại, từ đó vừa bại lộ mục đích của
bản thân đồng thời lãng phí một cơ hội tuyệt vời.
Thế nên trước khi Tô Vũ quay về, nàng đã thành công đốt đứt dây lụa trói chặt cổ tay mình.
Sau đó, Thẩm Nguyệt vẫn giả bộ như đang bị trói sau khi Tô Vũ vào phòng, đợi đến lúc hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình mà mất đi phòng bị
thì nàng lại đột nhiên hành động.
Làm vậy mới có thể thành công ngay tức khắc.
Sự thật đã chứng minh, những việc nàng làm vô cùng thuận lợi.
Giờ phút này, Thẩm Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, khác hoàn toàn dáng vẻ khóc lóc bù lu bù loa hồi nãy.
Nàng lại nói: “Chàng thừa lúc ta chưa chuẩn bị mà ra tay, bây giờ coi
như ta đã trả lại. Tô Vũ, ta đi trước đây, ta không thể tiếp tục xuôi
nam với chàng nữa, ta phải đi cứu Bắp Chân”.
Dứt lời, nàng hơi cúi người, ngón tay lưu luyến vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên vai Tô Vũ.
Nàng không biết lúc nào mình mới quay về, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay về, không tiếp tục nhìn Tô Vũ nữa, quay lưng nhẹ
nhàng rời khỏi phòng. Bóng dáng Thẩm Nguyệt nhanh chóng mất hút trong
màn đêm, nàng im hơi lặng tiếng rời khỏi nhà trọ.
Cũng may là Hạ Du và Tần Như Lương đều không phát hiện.
Thẩm Nguyệt dắt một con ngựa, cưỡi lên rồi phi nước đại quay về kinh thành.
Ra khỏi dịch quán cũng chính là quan đạo. Nàng thúc ngựa không ngừng
nghỉ, chạy suốt đêm về tòa thành mà mình mới rời khỏi lúc ban ngày, ước
chừng đến hừng đông là tới nơi, cũng chính là lúc cửa thành bắt đầu mở.
Lúc nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài dịch quán, lông mày Tô Vũ khẽ giật, hắn bình tĩnh mở mắt ra.
Trong mắt không một tia sóng, cũng không hề mơ màng, chỉ có vẻ tỉnh táo và trầm tĩnh.
Hai tay bị trói vào lưng ghế, hắn chỉ hơi nhúc nhích một chút là nút
thắt chết mà Thẩm Nguyệt tốn bao công sức buộc lại lập tức bị nới lỏng,
hắn không mất chút sức lực nào đã thoát khỏi cảnh bị trói.
Hóa ra vừa nãy, lúc Thẩm Nguyệt trói mình, hắn đã lẳng lặng gập cong cổ tay một chút để phần giữa có một khoảng hở nhất định.
Dây lụa thoạt nhìn trói rất chặt, nhưng hắn chỉ cần hơi khép cổ tay lại thì dây trói sẽ tự động lỏng ra.
Hắn cũng không bị Thẩm Nguyệt đánh ngất.
Lúc Tần Như Lương và Hạ Du bước vào phòng, họ nhìn thấy cảnh tượng bừa
bộn bên trong, cả bàn lẫn ghế đều có vết tích từng bị đốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT