Nhóm thân binh còn lại phụ trách áp giải Liễu Thiên Hạc theo sau vào thành.
Đến khi thủ thành đón được nhóm thân binh thì mới phát hiện công chúa
Tĩnh Nguyệt không có ở đó. Nhóm thân binh chỉ nói bọn họ chỉ phụ trách
áp giải tội phạm về kinh, không hề biết hành tung của công chúa Tĩnh
Nguyệt.
Sau khi vào thành thì tất cả mọi người đều ở trong khách điếm, chỉ cần
không có sự cố gì lớn xảy ra thì đều không cần tiết lộ thân phận.
Tình hình thiên tai ở phía bắc Giang Nam không nghiêm trọng như ở phía
nam, mặc dù cũng đã bị thiệt hại ở một mức độ nhất định nhưng không hề
có dân tị nạn tụ tập thành từng nhóm bên ngoài thành.
Hơn nữa sau khi tin tức về cái chết của thủ thành Giang Nam được truyền
ra ngoài, chuyện thủ thành Giang Nam chết không có chỗ chôn cũng đã có
hiệu quả răn đe nhất định đối với các thủ thành khác.
Sau khi vào ở trong khách điếm, Thẩm Nguyệt thấy có một tiên sinh kể
chuyện đang ở tầng dưới của khách điếm, vị tiên sinh đó đang kể về những nỗ lực của công chúa Tĩnh Nguyệt trong việc cứu trợ dân chúng trong
thiên tai.
Bên dưới có rất nhiều người vây quanh nghe kể chuyện.
Tô Vũ phụ trách liên lạc với những người quen cũ là quan viên trong
thành, trong khi Thẩm Nguyệt và những người khác ở lại khách điếm chờ
đợi.
Thẩm Nguyệt tựa vào lan can tầng hai, thỉnh thoảng nghe người kể chuyện nói vài câu, lâu lâu lại liếc nhìn ra cửa khách điếm.
Tần Như Lương đứng ở bên cạnh Thẩm Nguyệt, nhìn theo ánh mắt của nàng đang nhìn xuống tầng rồi hỏi: "Đang chờ hắn trở về sao?"
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: "Không phải, ta đang nghe kể chuyện ở dưới tầng thôi".
Tần Như Lương nói: "Lần sau khi nói dối thì nhớ kiểm soát ánh mắt của mình".
Thẩm Nguyệt im lặng một hồi, lúc nghe tiếng búa đập xuống mặt bàn bên
dưới, nàng lại lên tiếng giống như đang nói chuyện với một người bạn:
"Ta đã rất cố gắng khống chế bản thân vậy mà vẫn bị nhìn ra hay sao?"
"Bộ dáng này của cô ngay cả ta cô còn không lừa được thì sau này khi về
kinh sao cô có thể lừa được mọi người chứ?", Tần Như Lương dừng lại một
chút rồi lại hỏi: "Thẩm Nguyệt, cô thật sự muốn về kinh sao?"
"Ta phải trở về, Bắp Chân còn ở trong kinh, ta không thể bỏ mặc nó một mình không lo".
Nàng đã đi gần nửa năm, tính thời gian thì Bắp Chân cũng đã hơn một
tuổi, Thẩm Nguyệt vẫn thường tưởng tượng ra hình dáng của Bắp Chân vào
lúc này trong đầu của mình.
Càng đến gần kinh thành thì tâm trạng của nàng lại càng trở nên phức tạp, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Nếu không phải vì Bắp Chân vẫn còn ở trong phủ đại tướng quân thì Thẩm
Nguyệt sẽ không bao giờ muốn quay về kinh thành. Nhưng bây giờ nàng phải quay về, nếu nàng không quay về thì hoàng đế nhất định sẽ dùng Bắp Chân uy hiếp nàng.
Mặc dù bên cạnh Bắp Chân còn có Ngọc Nghiên cùng Thôi nhị nương nhưng có những chuyện bọn họ cũng không thể xử lý được.
Tần Như Lương đến bây giờ vẫn luôn nghi ngờ về thân thế của Bắp Chân.
Lúc đầu hắn ta còn nghĩ rằng Bắp Chân là con của Liên Thanh Châu, nhưng
hiện tại xem ra mọi kế hoạch mà Tô Vũ dựng lên đều là vì hắn yêu Thẩm
Nguyệt, làm sao hắn có thể để cho kẻ khác làm vấy bẩn nàng được.
Tần Như Lương có thể thấy rõ Tô Vũ là một kẻ có tính độc chiếm rất cao.
Bây giờ nhắc đến Bắp Chân, Tần Như Lương dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng không hỏi gì nữa.
Tần Như Lương chỉ nói: "Cả cô và hắn đều biết rõ rằng lúc này vẫn chưa
phải là thời điểm thích hợp để cô quay về kinh, nếu như nhất định phải
lựa chọn giữa cô và Bắp Chân thì ta cũng muốn biết hắn sẽ lựa chọn người nào".
Thẩm Nguyệt không nghĩ nhiều về ý nghĩa trong lời nói của Tần Như Lương bởi vì lúc này Tô Vũ vừa mới trở về.
Ánh mắt và toàn bộ sự chú ý của Thẩm Nguyệt đều tập trung vào lối vào của khách điếm ở tầng dưới.
Tô Vũ mặc y phục màu đen đang từ cửa bước vào. Hắn dường như cũng cảm
nhận được ánh mắt của Thẩm Nguyệt cho nên vừa đi được hai bước thì đã
đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ bước lên tầng rồi nói: "Tối nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng
mai khi cổng thành vừa mở thì chúng ta sẽ đi thẳng ra khỏi thành".
"Vội vàng như vậy sao?"
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt, hơi nheo mắt nói: "Có người từ kinh thành tới, e rằng không phải người tốt".
Hoàng đế đứng ngồi không yên, ông ta còn sốt ruột hơn cả Thẩm Nguyệt.
Nếu Thẩm Nguyệt nhất quyết không chịu về kinh thì hoàng đế nhất định sẽ khiến cho nàng không bao giờ có thể về kinh được nữa.
Nếu như đã không thể nắm được Thẩm Nguyệt ở trong tay thì hoàng đế Đại
Sở cũng sẽ không bao giờ cho phép Thẩm Nguyệt được tự do cho dù điều đó
có khiến cho ông ta xung đột với Bắc Hạ đi chăng nữa.
Huống hồ hiện tại Thẩm Nguyệt còn đang ở bên ngoài, tuy rằng trước đó
ông ta không thể thành công giết chết nàng rồi giá họa cho Dạ Lương,
nhưng ngày hôm nay nếu như giữa đường nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn
thì hoàng đế cũng có thể phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm.
Cho nên khi Tô Vũ nói rằng người đến không phải là người tốt thì hắn cũng tỏ ra rất căng thẳng.
Thẩm Nguyệt nói: "Dù sao cũng phải về kinh, chi bằng quang minh chính đại trở về, bọn họ cũng không thể làm gì được".
Tuy nhiên Tô Vũ đã từ chối: "Nếu như quang minh chính đại trở về thì sẽ
để cho hoàng đế hoàn toàn nắm giữ được hành tung của nàng, như vậy lại
càng mạo hiểm hơn".
Tùy Tần Như Lương không nói gì nhưng hắn ta cũng đã đưa ra được quyết định dựa theo lời nói của Tô Vũ.
Bây giờ chỉ mới là đầu đông nhưng thời tiết đã vô cùng lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, vừa mở cửa sổ thì không khí lạnh đã
tràn thẳng vào phòng. Mùa đông phương bắc lạnh hơn nhiều so với mùa đông phương nam, hơn nữa cũng dài hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi khách điếm, Thẩm Nguyệt phát hiện tuyết đã rơi.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất rồi tan ra trong chớp mắt.
Tô Vũ đã chuẩn bị sẵn vài con ngựa, những con ngựa gầm gừ phả ra hơi
nước trắng xóa, vó ngựa gõ xuống nền đất làm phát ra những tiếng lộp độp giòn giã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT