Đúng là đến cả thiên tai cũng không ngăn nổi tâm tư thiếu nữ của họ!
Trong lều của các nạn dân nữ dần dần lưu truyền một câu nói rằng - mỗi
ngày được ngắm nhìn Tô đại phu thêm vài lần là có thể trị bách bệnh.
Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn Tô Vũ lần nữa, thấy hắn mặc áo đen đạm mạc,
sắc mặt điềm tĩnh, đang hỏi han bệnh tình của các nạn dân.
Hạ Du xuất hiện bên cạnh Thẩm Nguyệt, chọc chọc vào vai nàng và nói:
“Mấy cô nương này, ta thấy họ có tinh thần lắm, chẳng nhìn ra được bệnh
tình gì hết, chắc là đầu óc có bệnh thôi”.
Thẩm Nguyệt hết sức đồng tình.
Hạ Du lại hỏi: “Có phải nữ nhân các cô đều thích dạng như đại học sĩ không?”
Thẩm Nguyệt bực bội đáp: “Mỗi người một sở thích, một mình ta làm sao đại diện cho nữ nhân đại chúng được”.
“Thế cô cảm thấy hắn đẹp trai không?”
“Rất bình thường”.
Hạ Du liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta chỉ trò chuyện với cô thôi mà, cô có cần phải tức giận phải không?”
Thẩm Nguyệt cực kỳ khó chịu: “Con mắt nào của ngươi trông thấy ta tức giận hả?”
“Có lẽ… là ta nhìn nhầm thôi”, Hạ Du cảm nhận được sâu sắc, nếu hắn ta
cứ kiên trì nói rằng nàng đang tức giận, có lẽ nàng sẽ nhảy dựng lên bóp chết mình.
Thế là hắn ta thức thời sửa lời luôn.
Hạ Du lại có lòng nhắc nhở: “Ta thấy đại học sĩ một ngày phải chẩn bệnh
cho ngần ấy người cũng rất vất vả, chẳng phải cô biết y thuật sao, sao
cô không qua đó giúp hắn?”
Thẩm Nguyệt xắn tay áo, ngồi trên một tảng đá và nói: “Ngươi giúp ta
chuyển lời qua đó, bảo mấy cô nương kia tới chỗ ta, có bệnh gì ta sẽ
đích thân chữa cho họ”.
Hạ Du đáp: “Thế không được đâu, cô là công chúa, cho dù ta truyền lời rồi, họ cũng không dám để công chúa trị bệnh cho họ đâu”.
Thẩm Nguyệt liếc qua Tần Như Lương đang sắp xếp cho nạn dân ở bên kia:
“Ngươi cứ nói nam nữ thụ thụ bất thân, họ cứ tiếp tục làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới Tô đại phu và Tần tướng quân bồi dưỡng tình cảm”.
Hạ Du bấy giờ mới phản ứng ra, lập tức lĩnh ngộ được, bèn giơ ngón tay
cái với Thẩm Nguyệt: “Thẩm Nguyệt, chiêu này của cô, ác lắm”.
Dù sao Hạ Du cũng thích hóng chuyện mà, hắn ta lập tức thay Thẩm Nguyệt truyền lời.
Lời đồn này lan ra, các cô nương nạn dân đang xếp hàng dài phía sau đợi
được Tô Vũ xem bệnh sau khi nghe thấy thông tin này thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối và thất vọng, ai cũng dùng thứ ánh mắt khác lạ nhìn về phía
Tô Vũ.
Vị đại phu này đẹp mã thì có đẹp đấy, nhưng tiếc thay.
Hóa ra hắn thích nam nhân.
Sau khi nghe được thông tin này, Tô Vũ cũng không có phản ứng gì quá
lớn, chỉ thoáng sững người, ánh mắt xuyên qua dòng người nhìn về phía
Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, giả bộ như không có
chuyện gì, nói với các cô nương kia: “Còn ai thân thể không khỏe thì cứ
tới chỗ ta, ta phụ trách xem bệnh giúp mọi người”.
Tô Vũ nhìn hàng người dài dằng dặc dần dần tản đi, lục tục có vài người cơ thể thực sự không khỏe tới chỗ Thẩm Nguyệt.
Hắn chớp chớp mắt, trong đôi mắt lãnh đạm thoáng hiện chút ấm áp.
Ban đầu nạn dân còn thấy khiếp sợ, nhưng vì Thẩm Nguyệt nghiêm túc chẩn bệnh và điều trị cho họ, dần dần lá gan cũng khá hơn.
Trái lại, Tần Như Lương đã tức xanh mặt khi biết rằng hắn ta và Tô Vũ bị trói lại với nhau bằng một thứ tình cảm không thể nào nói cho người
khác biết.
Lúc nào cũng có những ánh mắt không rõ ý tứ đảo qua đảo lại giữa hắn ta và Tô Vũ.
Tô Vũ thản nhiên tiếp nhận, còn Tần Như Lương lần nào cũng trợn mắt đáp trả.
Hạ Du ở bên cạnh trông thấy mà hả hê vô cùng, ôm bụng cười ha hả một hồi lâu.
Điều kiện bên ngoài thành vô cùng gian khổ, tuy rằng các nạn dân không
thể lấp đầy bụng, cũng không có áo bông ấm áp, nhưng dù thế nào vẫn có
cái ăn lót dạ, có đống lửa để sưởi ấm, không đến nỗi vừa đói vừa rét
không thể chịu nổi như trước kia.
Ở đâu đông người thì ở đó có chuyện đồn đãi, đây cũng là một cách tìm vui trong khổ sở.
Các nạn dân phái nữ cứ nhắc đến Tô Vũ và Tần Như Lương là lắc đầu thở
dài, không khỏi ghé tai nhau thì thầm, xôn xao bàn tán rằng: “Tô đại phu trông đẹp mã như vậy, vị Tần tướng quân kia cũng là một nhân tài, dáng
dấp oai vệ, tại sao hai người này lại qua lại với nhau chứ, thử hỏi có
đáng tiếc không!”
“Ôi, từ bao giờ mà Đại Sở cũng chuộng điều này vậy, nam nhân tốt và nam
nhân tốt bên nhau hết rồi, nữ nhân như chúng ta phải làm sao đây?”
“Nhưng ta nghe nói Tần tướng quân này vốn là trượng phu của Tĩnh Nguyệt công chúa… Phen này lại ở bên nam nhân khác…”
“Chẳng trách, lúc trước ở trong trà lâu nghe thuyết thư tiên sinh nói
rằng hắn ta và Tĩnh Nguyệt công chúa tình cảm không ra sao, hóa ra là vì có ẩn tình bên trong”.
Mọi người lại cảm thấy tiếc nuối thay cho Tĩnh Nguyệt công chúa một
phen, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đảo về phía này.
Các nạn dân lập tức ngồi thẳng dậy, rít ra một câu qua các kẽ răng: “Tần tướng quân đang nhìn về phía này đấy, mau, đừng nói gì nữa… Tránh cho
hắn ta cảm thấy tổn thương tự tôn…”
Thẩm Nguyệt nghe qua mấy lời rầm rì của các nạn dân một đôi lần, vài ba
câu nói của họ chẳng thể nào tránh được Tần Như Lương và Tô Vũ, tâm
trạng vốn buồn bực khó chịu bỗng chốc như trời quang mây tạnh.
Sau này rất ít khi thấy nạn dân là nữ qua tìm Tô Vũ khám bệnh, về cơ bản ai cũng đi tìm Thẩm Nguyệt.
Họ cứ ở bên ngoài thành như vậy được vài ngày, thủ thành tất nhiên biết
Tĩnh Nguyệt công chúa đang ở bên ngoài, nạn dân cũng tạm thời được bố
trí ổn thỏa.
Thủ thành sợ rằng nạn dân cưỡng chế xông vào trong nên chậm chạp không dám mở cửa thành.
Nhưng người này cũng biết rằng không thể nhốt Tĩnh Nguyệt công chúa ở bên ngoài mãi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT