“Phải chăng chỉ cần ta khoác lên hào quang muôn trượng của danh tiếng ngàn đời liền có thể chiếu sáng con đường dưới chân chàng.
Nếu vậy ta nhất định sẽ làm như chàng mong muốn”.
Thẩm Nguyệt đưa tay vỗ về bờ lưng Tô Vũ, một lần lại một lượt dịu dàng phác họa hình dáng của từng vết sẹo.
Nàng chủ động nâng cằm hôn hắn, sử dụng tất cả nhiệt huyết và sức lực của bản thân.
Nàng vịn chặt lấy bờ vai Tô Vũ từ phía sau, hơi thở nàng hơi dồn dập, nước mắt lưng tròng, hé môi mấp máy, nhìn vào đôi mắt trầm lắng hẹp dài cùng đường nét ẩn hiện sáng tối của hắn, ẩm ướt khàn giọng bày tỏ: “Tô Vũ, ta muốn ngủ với chàng, tối nay ta muốn, ngay hiện tại liền muốn, chàng sẽ ngủ với ta chứ?”
Thân thể Tô Vũ có chút căng thẳng, ngón tay hắn luồn vào trong mái tóc mượt mà nâng đỡ đầu nàng, cúi người liền ngậm lấy cánh môi nàng, cùng nàng trao nhau nụ hôn sâu cuồng nhiệt.
Ai cũng không lỡ tách rời, dường như có một loại kiên quyết triền miên liều chết.
Thẩm Nguyệt nỉ non, ngón tay nàng giống như có thể châm lửa, lướt nhẹ men theo sống lưng của Tô Vũ, tỉ mỉ đếm từng đốt xương.
Lúc đó trong cơn đê mê nàng dường như nghe thấy tiếng yết hầu hắn chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở hổn hển trầm thấp.
Hắn giống như một con sói, nụ hôn tràn qua bờ môi rời tới vành tay Thẩm Nguyệt, âu yếm hôn lấy tai nàng rồi một đường đi xuống dưới cần cổ trắng ngần, lưu lại từng dấu hôn hồng phớt mê người.
Nhưng đến cuối cùng, Tô Vũ vẫn không vượt quá giới hạn, hắn phải có ý chí mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng dừng lại trước bờ vực này.
“Tô Vũ…”
Tô Vũ vùi đầu vào hõm cổ nàng, hơi thở lộn xộn nóng rực của hắn phả vào cổ nàng, hắn hít thật sâu, cực lực lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng khản đặc tới lạ: “Không được”.
Thẩm Nguyệt và hắn tóc mai kề nhau, nàng mơ màng nói: “Tại sao lại không được? Chàng không dám?”
Tô Vũ khẽ cắn lỗ tai: “Nếu ta không tính sai thì kỳ kinh nguyệt của nàng đã qua nửa tháng, như vậy rất dễ thụ thai".
Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim đập loạn gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của bản thân.
“Chúng ta, có một Bắp Chân là đủ rồi”.
Hóa ra Tô Vũ vậy mà để tâm nàng tới trình độ này, ngay cả kỳ kinh nguyệt của nàng khi nào tới hắn cũng biết chính xác.
Sức khỏe của nàng vẫn luôn được tính là không tệ, do đó số ngày trong tháng về cơ bản là cố định.
Thẩm Nguyệt tha thiết mong chờ nhìn Tô Vũ, nũng nịu đòi hỏi: “Vậy Tô Vũ chàng có thể hôn ta nhiều hơn không”.
Tô Vũ chỉ ước rằng có thể hôn nàng đến bình minh.
Chỉ là Thẩm Nguyệt rốt cuộc không chịu được mệt mỏi, cộng thêm việc uống rượu nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đợi Tô Vũ cuối cùng luyến tiếc buông đôi môi nàng mới phát hiện nàng đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ yên bình.
Tô Vũ áp vào trán nàng thì thầm: “Thực sự là mệt tới mức bản thân phát sốt cũng không biết, A Nguyệt, ngủ ngon nhé. Mong rằng sáng mai khi nàng thức dậy có thể quên đi những điều không hay, chỉ lưu giữ những thứ tốt đẹp”.
Vào ngày thứ hai, Thẩm Nguyệt tỉnh dậy trong tiếng gà gáy chó sủa.
Tô Vũ đêm qua đã giúp nàng hạ sốt, nhưng vì uống quá nhiều nên nàng còn chút choáng váng.
Thẩm Nguyệt ngồi trên giường day day thái dương, cảm thấy trong đầu giống như có hồ dán, cổ họng thì khô khốc.
Cạnh giường đặt một bát canh giã rượu.
Thẩm Nguyệt ngơ ngác nhìn, nàng cau mày cố nhớ lại điều gì đó, cuối cùng vẫn bưng bát canh lên một hơi uống cạn.
Nàng rửa mặt bằng nước ruộng kết tủa rồi đến nơi sắc thuốc trong thôn.
Vốn tưởng mọi người trong thôn đều đang đợi nàng tới nấu thuốc.
Kết quả đến nơi mới phát hiện ra dân làng đã tự mình phân công nhiệm vụ ngay ngắn rõ ràng.
Phía trước nồi sắt có người đang xử lý dược liệu, đun sôi canh thuốc.
Khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy bóng lưng của Tô Vũ trong lòng còn có chút hốt hoảng, bước chân cũng dừng lại tại chỗ một lúc.
Nếu không phải hiện tại tận mắt nhìn thấy hắn thì nàng còn tưởng rằng sự xuất hiện vào chạng vạng tối qua của hắn chỉ là ảo giác.
Hắn rất bình dị dễ gần, dân làng có chỗ nào không thoải mái liền tới tìm hắn, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chẩn đoán điều trị cẩn thận cho họ.
Thẩm Nguyệt nhớ láng máng chập tối qua khi hắn vào làng, dáng vẻ lúc đó còn viết rõ bốn chữ ‘người lạ chớ gần’, một câu dư thừa cũng không có nhưng hiện tại lại có thể chung sống hòa thuận với dân làng đến vậy.
Miệng từng người đều hô ‘Tô đại phu’ một cách nhiệt tình và thân thiết.
Một người như vậy có thể là ma quỷ nhưng trong chốc lát cũng có thể hóa thân thành Phật Thích Ca.
Bên cạnh Tô Vũ còn có ba người phụ nữ trong thôn (thôn phụ) đang giúp đỡ sắc thuốc, nếu không một mình hắn thực sự bận rộn tới mức không phân thân nổi.
Thôn phụ ắt hẳn cảm thấy tướng mạo hắn cực kỳ đẹp mắt, lại không kiêu ngạo nên rất nhanh đã trở nên thân thuộc.
Có thôn phụ còn hỏi hắn: “Tô đại phu, sao lại không thấy công chúa Tĩnh Nguyệt đâu?”
Tô Vũ đáp: “Hôm qua quá mệt nên nàng ấy vẫn đang nghỉ ngơi”.
“À, bây giờ có Tô đại phu ở đây, công chúa Tĩnh Nguyệt cũng nên nghỉ ngơi thật tốt”.
Một thôn phụ khác lại hỏi chuyện phiếm: "Tô đại phu, mối quan hệ giữa ngài và công chúa Tĩnh Nguyệt là gì vậy?”
Kỳ thực hai thôn phụ còn lại cũng rất tò mò nhưng ngoài mặt họ vẫn cười mắng người thôn phụ kia một câu: “Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy!”