Giọng nói của hắn vang lên trên đầu nàng, vẫn trong trẻo như vậy: “Chỉ là ta đã không thể quay đầu được nữa, ta có mục đích không thể không chạm tới. Chỉ cần có thể lấy lại được những thứ nàng từng đánh mất, cho dù cảnh tượng máu chảy thành sông tái diễn một lần nữa, ta cũng không tiếc giá nào. So với trận chiến giữa hai quân đội trước mắt này với hai từ ‘tắm máu’ đã là cái giá nhỏ nhất rồi”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đèn đuốc đang chiếu sáng dáng vẻ khuôn mặt hắn, nói: “Nhưng ta không muốn chàng làm như vậy, chàng có bao giờ nghĩ đến việc ta không muốn chàng dùng những thủ đoạn hèn hạ đó không.

Ta vốn cho rằng những thứ bẩn thỉu mà chàng nói để giúp ta tranh đoạt kia chẳng qua là mưu mô quyền lực, nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới được, không chỉ là quyền lực mà còn là lòng dạ tàn nhẫn coi muôn dân trăm họ trong thiên hạ như loài kiến cỏ!”

Ngón tay mát lạnh của Tô Vũ lau đi những giọt nước mắt của nàng, giọng nói hắn vẫn nhẹ nhàng ấm áp: “A Nguyệt, dân chúng thiên hạ vĩnh viễn chứa trong trái tim nàng, chứ không phải trong lòng ta. Ta và nàng không giống nhau, trong tương lai không xa, tên tuổi ngàn năm của nàng sẽ tỏa sáng rực rỡ, mà ta, chỉ có thể dạo bước trong bóng tối”.

Lời nói của Tô Vũ khiến trái tim Thẩm Nguyệt bỗng nhiên trăn trở khổ sở.

Một người quanh năm đi trong bóng tối, Thẩm Nguyệt cho rằng bản thân đã nhìn thấu sự thâm trầm cùng mặt tối tăm của Tô Vũ, nhưng đáng tiếc nàng hiện tại mới hiểu nàng mãi mãi nhìn không rõ.

Nàng không biết Tô Vũ cô đơn như thế nào khi bước một mình trong bóng đêm.

“Chàng hạ được quyết tâm hành động nhưng ta làm không nổi…. hy sinh tính mạng của những người vô tội kia để chàng giúp ta toại nguyện”.

Tô Vũ nhếch miệng: “Nàng không phải là một kẻ xấu xa đạt yêu cầu, nhưng ta thì có. Chưa từng rơi vào hoàn cảnh như địa ngục làm sao có thể trải nghiệm sự giải thoát trong tuyệt cảnh. Ta chính là kẻ kéo chân mọi người xuống địa ngục, khiến bọn họ đợi chờ nàng tới cứu rỗi”.

Để hoàn thành nghĩa lớn cho nàng, hắn có thể biến bản thân trở nên hung hãn tàn bạo, không có mặc cảm tội lỗi, cũng chẳng hề oán hận.

Tô Vũ nói tiếp: “Thực ra nàng theo sau ta không cần thiết phải làm chuyện xấu, chuyện xấu để ta làm, nàng chỉ cần làm chuyện thiện lương thôi”.

Khoảnh khắc đó Thẩm Nguyệt đã bật khóc.

Nàng vẫn luôn biết, Tô Vũ đã khổ tâm xây dựng mọi kế sách đều là vì nàng.

Nàng từng nói, cho dù hắn là người tồi tệ nhất thế gian, thì trong mắt nàng cũng vẫn là một người xấu đơn thuần bởi nàng không sợ hãi hắn.



Nàng càng đau xót hơn là sợ hãi hắn.

Là nàng khiến hắn biến thành dáng vẻ này.

Nếu không phải là nàng, sao Tô Vũ có thể dày công mưu đồ đến vậy, lại làm sao hao tổn tâm sức đến thế.

Không ai là kẻ xấu hoàn toàn ngay từ đầu cả.

Thẩm Nguyệt nàng là căn nguyên sâu xa trong đó, mới là kẻ phạm tội chân chính! Chính là nàng, từng bước đẩy Tô Vũ đến dáng vẻ hiện tại.

Thẩm Nguyệt cuộn mình trong góc chật vật òa khóc.

Ngoại trừ lần trước mắc kẹt trong đống đá, nàng chưa từng nức nở buông mình như vậy.

Tô Vũ có chút bối rối rồi, hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng nhưng lại lo sợ bị nàng từ chối.

“A Nguyệt à, đừng khóc”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe nói: “Ta không biết cuối cùng nên đổ lỗi cho chàng hay nên trách bản thân mình đây, dường như ta mới là kẻ tệ hại nhất đó”.

Tô Vũ ấm giọng đáp: “Nàng rõ ràng không làm gì cả, nàng không có chỗ nào xấu xa cả”.

“Nhưng tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta”.

Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Ta vẫn luôn nghĩ, có một ngày chàng còn có thể trở lại thành một đại học sĩ thanh liêm của trước đây. Là dáng vẻ khi ta đứng dưới gốc ngô đồng quay đầu nhìn chàng, còn chàng đứng trong lớp học sáng sủa sạch sẽ”.



Tô Vũ lắc đầu cười cực nhạt: “Thì ra nàng chính là không quên nổi dáng vẻ đó của ta, có lẽ sau này…”, sâu trong đôi mắt tĩnh mịch của hắn xẹt qua một tia đấu tranh: “Ta sẽ không trở lại được con người khi đó nữa, dưới đất lạnh, ta ôm nàng lên giường, được không?”

Khoảnh khắc Thẩm Nguyệt né tránh mình trong lòng hắn cũng bất chợt dâng lên sự khủng hoảng, khi nhìn tới đôi tay trống không, hắn cũng sợ hãi sẽ có một ngày người con gái trước mắt này sẽ không thuộc về bản thân mình nữa.

Thẩm Nguyệt không trả lời.

Tô Vũ từng chút ngả người tới, chặn lại nàng ở dưới chân bàn, nàng không trốn tránh, cũng không muốn trốn, mà đứng dậy đi tới bên giường.

“A Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy lại là một ngày tốt lành. Nàng có thể quên đi những điều không vui vẻ và xấu xa kia”, hắn chững lại một lúc rồi khàn thấp giọng nói: “Cũng có thể quên đi ta người khiến nàng buồn khổ như vậy, chỉ cần nàng vui là được”.

Thẩm Nguyệt cứng đờ người ngồi trên giường.

“Khung cảnh hai người sánh vai đồng hành cùng nhau kia thật đẹp, nhưng ta không có phúc hưởng thụ những tháng ngày êm đềm dài lâu đó, nếu sau này ta vẫn bước đi một mình, vẫn giống như thuở ban sơ đó, không có nàng, bức quá chỉ là nhìn không thấy ánh nắng mặt trời, và u tối hơn một chút thôi”.

Thẩm Nguyệt mở to đôi mắt ngập nước, khản giọng hỏi: “Chàng muốn ta quên đi chàng sao?”

“Nếu giữa nàng và ta chỉ là quan hệ quân thần, có lẽ nàng sẽ không đau lòng như vậy nữa”, Tô Vũ vừa nói khẽ vừa thay nàng lau nước mắt.

Chỉ là khi hắn định rút tay về lại bất ngờ bị Thẩm Nguyệt giữ chặt lấy.

Thẩm Nguyệt nắm chặt tay Tô Vũ, trong giọng nói mang theo chút run rẩy mà thút thít: “Chàng vậy mà kêu ta quên chàng, Tô Vũ, chàng tưởng rằng mình dễ dàng bị lãng quên thế sao?”

Tô Vũ khựng lại mấy giây.

“Chàng tưởng rằng sau khi làm những chuyện này, chỉ một câu kêu ta quên chàng đi liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Tô Vũ ta nói cho chàng biết, cả đời này chàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới".

Tô Vũ nói đầy xót xa: “Nàng cho rằng ta muốn như vậy sao? Ta chỉ là không muốn thấy nàng buồn đau mà thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play