Thân binh và thành vệ phía sau xông ra nhưng không kịp, rất nhiều đất bùn đã bị sụt lún, chỉ có thể lui về sau.
Cuối cùng cả eo núi bị sụp mất gần một nửa, đất bùn tươi mới đã lấp hoàn toàn con đường nhỏ để bọn họ đi.
Thẩm Nguyệt và thôn dân thành công đi đến bên kia, nhưng thân binh và thành vệ lại bị cản ở bên kia, không thể tiếp tục hành trình.
Thôn dân tái mặt, có chút cảm giác sống lại sau kiếp nạn, khiến hắn ta mãi mới tỉnh táo được.
Thẩm Nguyệt đứng dậy, phủi bùn đất trên thân, trên lưng nàng dính khá nhiều bùn đất, mà thôn dân kia thì ở ngay bên dưới nàng.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thôn dân bò dậy từ dưới đất, ngơ ngác lắc đầu như một con rối.
Thẩm Nguyệt nói: “Không sao là tốt”.
Thôn dân ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt thì mới kinh hãi đổ mồ tầng mồ hôi lạnh.
Ban nãy hắn ta phản ứng chậm, nếu Thẩm Nguyệt không kịp thời kéo hắn ta thì có lẽ hắn ta đã bị chỗ bùn đất kia chôn sống rồi.
Thôn dân lúc sau mới lắp bắp nói: “Tiểu nhân... tạ ơn... công chúa”.
Thẩm Nguyệt hỏi thân binh đối diện: “Các ngươi không sao cả chứ?”
Bốn người đối diện không gặp trở ngại gì nhiều, cùng lắm là cả người toàn bùn đất, nhưng đường đi bị chặn lại cả, bọn họ không đi qua được.
Thẩm Nguyệt nói: “Tình hình trong thôn nguy cấp, ta đi vào trước, các ngươi quay về đường cũ đi”.
Thân binh nói: “Công chúa hãy chờ đã, thuộc hạ khơi thông đường cái rồi đi cùng công chúa vào thôn”, trong lúc nói chuyện thì hai thành vệ đã vội vàng quay về tìm cứu trợ.
Thẩm Nguyệt nhìn sắc trời, nói: “Chờ mở đường xong thì có khi trời đã tối, chẳng phải là tốn công tốn sức hay sao”.
Sau đó, Thẩm Nguyệt bảo thôn dân dẫn đường, tiếp tục đi vào trong thôn, hai tên thân binh không qua được, chỉ có thể lo lắng mà nhìn.
Đi qua khúc này, lại vượt qua con sông nhỏ một lúc là thấy bóng dáng thôn làng.
Cả thôn nhuỗm đầy không khí mưa giông.
Lúc đi vào cửa thôn, bỗng có tiếng chó sủa.
Thôn dân đuổi con chó đi, cao giọng nói: “Có người tới cứu chúng ta rồi”.
Thôn làng vốn đang yên tĩnh lần lượt ồn ào lên, lục tục đi ra ngoài quan sát.
Thôn dân bùn đất đầy mình, không ngăn nổi sự hưng phấn và hy vọng, đi đến nhóm thôn dân, nói: “Quỳ xuống, mau quỳ xuống cả đi!”
Thôn dân dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, tôn xưng “công chúa Tĩnh Nguyệt” thì những thôn dân còn lại mới biết, hóa ra người thôn mình đưa về một vị công chúa.
Bọn họ chưa từng tiếp xúc thế đạo, bèn lũ lượt quỳ xuống dập đầu.
Thẩm Nguyệt thấy thế thì nói: “Mau đứng dậy đi, đưa ta đi xem người bệnh đã”.
Gần như hơn một nửa dân làng đã nhiễm bệnh, những người già yếu bị trước, sau đó dần dần mới truyền nhiễm cho những người khỏe mạnh.
Thẩm Nguyệt nói với bọn họ tạm chưa thể dùng đến nước sông Tương, phải chờ thêm vài ngày nữa cho nước sông lọc sạch thì mới dùng được, hơn nữa không được uống luôn nữa.
Thôn dân mới hiểu được, hóa ra ôn dịch bắt nguồn từ nước sông.
Sau đó, các thôn dân mới đi ra đồng lấy nước sạch, sau đó cho vào cái nồi to, đốt lửa đun sôi lên rồi thả dược liệu vào trong nồi.
Những người bị bệnh đều tập trung ở một chỗ, Thẩm Nguyệt lần lượt châm cứu để ổn định bệnh tình.
Trong thôn nhất thời tràn ngập sức sống, mùi khói lan tỏa, tiếng người tiếng chó không dứt.
Trời tối dần, khí nóng trong nồi tỏa ra, Thẩm Nguyệt đang lấy thuốc phân phát cho mọi người.
Lúc này, có một thôn dân nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, có người đến tìm người!”
Thẩm Nguyệt tưởng là mấy thân binh và thành vệ kia đã mở đường xong, nên đến thôn cũng không có gì là lạ.
Thẩm Nguyệt đang định gọi bọn họ vào phụ một tay vì một mình nàng làm không kịp, nhưng quay đầu thấy người kia thì lập tức khựng lại.
Người tới không phải thân binh hay thành vệ mà là Tô Vũ.
Chỉ có một mình hắn.
Góc áo đen dính bùn đất, hắn yên lặng đứng đó nhìn Thẩm Nguyệt, cảnh tượng xung quanh hòa vào với nhau, thỉnh thoảng có ánh sáng lập lòe.
Nhất thời không biết nói sao.
Thẩm Nguyệt vô thức nhíu mày, nàng không muốn thấy Tô Vũ vào lúc này, nhưng sao hắn cứ xuất hiện trước mặt nàng vậy.
Nàng tạm thời không muốn nghĩ nhiều, cứ để nàng một mình cứu người đi, không được sao.
Thôn dân không biết Tô Vũ là ai, có quan hệ gì với Thẩm Nguyệt, nhưng thấy không khí có vẻ vi diệu, một vài phụ nữ trải sự đời cũng nhìn ra đầu mối nên không nói nhiều.
Thôn dân dẫn Tô Vũ đến thấy cả hai không nói gì thì mới gãi đầu gãi tai hỏi: “Công chúa Tĩnh Nguyệt không biết hắn sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta có biết”.
Sau đó, nhóm phụ nữ trong thôn mới đẩy thôn dân dẫn đường kia đi rồi mượn cớ đưa thuốc mà rời khỏi đó.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, tỏ vẻ bình thản: “Sao chàng lại đến đây”.
Tô Vũ nói: “Biết trên đường có sự cố nên ta đến xem thế nào”.
“Mọi người đâu rồi?”
“Vẫn còn đang khơi đường, tình hình bùn đất nghiêm trọng nên phải hai hôm nữa mới dọn sạch được”.
“Ừ, ta quên mất là chàng biết khinh công”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT