“Người khổ nhất vẫn là A Nguyệt mà”, giọng nói của hắn vẫn ấm áp như gió xuân, mang theo chút ủ rũ, nhưng lại càng dễ nghe.
“Ta tin nàng có thể chữa trị tốt cho bọn họ. Nếu có thuốc mới, ta có thể cho Tần tướng quân thử trước, phương thuốc này đã gần hoàn hảo, cũng
không có hại gì với hắn ta”.
Thẩm Nguyệt đồng ý rồi vội vàng rời đi.
Tô Vũ đứng dưới hiên, đôi mắt sâu như mực nhìn nàng rời đi, nhìn thật lâu.
Gió thổi qua góc áo của hắn, hắn thu mắt lại, quay người đi, áo đen thon dài mà nghiêm nghị.
Để lại một màu xanh nhạt dưới hiên, thoáng qua liền bay mất.
Phương thuốc có thêm mấy vị thuốc của Tô Vũ nên dược hiệu càng tốt hơn nữa.
Tần Như Lương ngày một khỏe lại, bách tính trong thành cũng dần thoát khỏi ôn dịch.
Tần Như Lương cũng đã tỉnh táo lại nhiều, không cần Tô Vũ chăm sóc thường xuyên nữa.
Hắn ta vẫn hơi suy yếu, Thẩm Nguyệt đúng hạn đưa thuốc cho hắn ta uống,
thấy dáng vẻ tái nhợt của hắn ta thì nói: “Bản thân bị lây bệnh mà cũng
không biết, ngươi biết mình sốt thì nên đi tìm đại phu đi chứ”.
Tần Như Lương nói: “Lúc ấy ta không chú ý”, hắn ta không ngờ bản thân lại vô dụng hơn cả tưởng tượng.
Uống thuốc xong, Thẩm Nguyệt cất chén thuốc rời đi, Tần Như Lương hỏi: “Tình hình ngoài kia thế nào rồi?”
Thẩm Nguyệt khép mắt, điềm nhiên như không nói: “Ngươi đừng lo, ôn dịch
đã được khống chế, bệnh nhân cũng dần dần khôi phục, giống ngươi vậy”.
“Vậy thì tốt rồi”, Tần Như Lương nói: “Lúc đi ra ngoài, cô có thể giúp ta gọi hắn vào trong không?”
Thẩm Nguyệt biết Tần Như Lương đang nói ai, bèn đáp: “Được”.
Lúc gặp Tô Vũ, Tô Vũ chỉ nhìn nàng thật sâu, ánh mắt hơi cô đơn, Thẩm
Nguyệt cũng không dài dòng, chỉ nói: “Tần Như Lương tìm chàng”.
Tô Vũ gật đầu.
Cả hai đều là người nhạy cảm, cất giữ tâm sự riêng.
Nhìn giống như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết rõ lẫn nhau.
Thẩm Nguyệt lần này tìm được cách loại trừ ôn dịch, nàng trợ giúp bách
tính, tự mình thăm khám, đạt được sự cảm kích và kính trọng của dân
chúng.
Thậm chí những bách tính được cứu mạng trong ôn dịch đã cùng nhau quỳ gối trước nha môn, khấu đầu cảm tạ nàng.
Bất kể Thẩm Nguyệt gọi thế nào thì bọn họ cũng không chịu đứng lên.
Tâm trạng của nàng rất phức tạp, thậm chí còn có chút châm chọc.
Lòng dân đáng quý, nàng biết, nàng cũng hy vọng có thể cố gắng nhận được sự ủng hộ của dân chúng bằng chính sức mình.
Nhưng nếu toàn bộ sự cực khổ và cảm kích này đều do một người tỉ mỉ tính toán mà ra, bọn họ còn có thể cảm kích nàng như cảm kích Bồ Tát sống
sao?
Chỉ sợ là hận nàng còn không hết.
Đang lúc mọi người cảm động đến rơi nước mắt, có thành vệ dẫn theo một bách tính chạy về phía này.
Còn chưa đến trước mặt, người dân kia đã quỳ xuống đất, khóc ròng: “Cầu
xin công chúa Bồ Tát cứu lấy thôn của tiểu nhân! Người trong thôn tiểu
nhân sắp chết rồi!”
Thủ thành đang định trách thành vệ kia tự ý dẫn người vào thì Thẩm Nguyệt đã ngăn lại.
Thẩm Nguyệt hỏi kỹ càng thì mới biết ngoài thành Kinh có một thôn bị
nhiễm ôn dịch, đang ở thời điểm tuyệt vọng, mấy lần thôn dân muốn đi vào cầu cứu nhưng đều bị ngăn lại.
Mà tình hình dịch bệnh trong thành cũng đã ổn định nên thành vệ mới dẫn thôn dân vào.
Thẩm Nguyệt vừa lấy dược liệu trong hòm thuốc, vừa nói với thủ thành:
“Lát nữa ngươi đến tìm Hạ công tử và Tô đại nhân, bảo bọn họ chăm sóc
những người dân này, ta đến thôn của thôn dân kia một chuyến”.
Thủ thành quỳ xuống nói: “Công chúa, ngoài thành trời mưa đường trơn,
không dễ đi chút nào, bây giờ đã có thuốc trị liệu ôn dịch, hạ quan cẩn
cầu công chúa đừng đi, hạ quan sẽ phái đại phu trong thành đến khám”.
“Đại phu ứng phó tình hình trong thành thôi, nếu trong thôn ấy có ôn
dịch khó nhằn hơn thì bọn họ đến đó cũng luống cuống tay chân, huống hồ
trong thành cần nhiều người trông nom như thế, bọn họ bận lắm”, Thẩm
Nguyệt cõng hòm thuốc, lạnh nhạt nhạt nói: “Không sao, ta đến đó xem đã, nếu một mình ta không đối phó nổi thì ta sẽ tìm đại nhân phái thêm
người đến”.
Mặc dù Thẩm Nguyệt nói thản nhiên nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm không thể chối từ.
Thôn dân cũng sửng sốt, bởi ban đầu chỉ định đến cầu xin trợ giúp, thủ thành chịu phái một đại phu đến là được rồi.
Ai mà ngờ công chúa lại đích thân muốn tới.
Sau đó, Thẩm Nguyệt mang theo hai thân binh rồi gọi thôn dân đang ngơ ngác kia đi cùng.
Thủ thành sững sờ đứng ngoài cửa nha môn, mãi không phản ứng kịp được.
Đến khi hắn ta hoàn hồn thì mới phát hiện đây là một việc khá là nghiêm
túc, nếu công chúa gặp chuyện gì ở ngoài thành thì hắn ta sao gánh vác
nổi trách nhiệm.
Thế là thủ thành vội vàng phái mấy thành vệ đuổi theo, bản thân thì chạy về viện của Tô Vũ, bẩm báo lại tình hình.
Nhưng vì đi đường tốn thời gian nên khi hắn ta báo cáo lại mọi chuyện thì Thẩm Nguyệt có vẻ đã ra khỏi thành được một lúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT