Nghe nàng nói như vậy, người trong đội nghi trượng nhất thời không có chủ kiến, khó tránh khỏi có phần do dự.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Các vị không muốn đồng hành thì có thể đi theo
Hoắc tướng quân trở về, đợi sau khi ôn dịch của thành Kinh được dập tắt
rồi quay lại”.
Nhưng Thẩm Nguyệt khăng khăng như vậy, chắc chắn Hoắc tướng quân sẽ
không rời đi, các thân binh của ông ta không một người nào do dự, cho dù những người trong đội nghi trượng kia nảy sinh suy nghĩ chùn bước thì
cũng không có người hộ tống về thành Vân.
Thế là cuối cùng mọi người đành phải đuổi theo, vẫn kiên trì tiến về thành Kinh.
Trước khi trời tối đội ngũ đến bên ngoài thành Kinh.
Ngoài thành lạnh lẽo tiêu điều.
Cửa thành loang lổ màu sắc cổ xưa vẫn luôn đóng chặt, người bên ngoài
thành đứng dưới gọi hồi lâu nhưng không thấy người nào trả lời.
Cuối cùng cũng có một tên thủ vệ canh giữ cửa thành thò đầu ra từ giữa
lan can trên tường thành, đáp lại một câu qua quýt: “Không mở cửa thành, các ngươi ở nơi nào thì trở về nơi đó đi!”
“To gan! Đây là Tĩnh Nguyệt công chúa do Hoắc tướng quân hộ tống đến, các ngươi còn không mau mở cửa thành ra!”
Dưới sắc trời mờ tối, thủ vệ tập trung nhìn xuống, quả nhiên đội ngũ đều là binh lính mặc giáp.
Thủ vệ cũng không tự quyết định được, nhanh chóng đi bẩm báo với thủ thành.
Đợi thêm một lúc lâu nữa, mãi đến khi sắc trời dần dần nhuộm thêm những
lớp mực đen dày, cửa thành của thành Kinh mới chậm rãi kẽo kẹt mở ra.
Bên trong lấp lóe ánh lửa, đi đầu tiên chính là thủ thành của thành Kinh.
Có lẽ trước kia thủ thành này đã gặp mặt Hoắc tướng quân, vì vậy không
hề nghi ngờ thân phận của Tĩnh Nguyệt công chúa, bởi vì người này biết
Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần Đại Sở đang ở phương nam, bây giờ hòa
đàm giữa hai nước đã kết thúc, cũng là lúc bọn họ trở về.
Nhưng cứ tùy tiện cho những người này vào thành như vậy, nếu như bị
nhiễm ôn dịch, dù thế nào đi nữa thủ thành cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Vì thế trước khi vào thành, thủ thành hết lần này đến lần khác nói rõ
tình huống, cộng thêm hết lời khuyên ngăn, nhưng Thẩm Nguyệt vẫn không
hề bị dao động, khăng khăng muốn vào thành.
Cuối cùng thủ thành cũng không có cách nào, đành phải nghênh đón bọn họ vào thành.
Thành Kinh mới trải qua thử thách úng lụt mùa thu, lần thiên tai này vô
cùng nghiêm trọng, lương thực thiếu thốn, lại trong thời điểm mấu chốt
dễ bùng phát ôn dịch, đại phu trong thành có hạn, dù dùng hết tất cả vốn liếng cũng không cách nào ngăn chặn được trận ôn dịch này.
Trên đường cái lạnh lẽo ẩm thấp không một bóng người.
Chỗ rẽ đầu đường ngẫu nhiên có mấy cái đèn lồng trắng lay động, đoán chừng là bị gió đêm thổi xuống.
Rất nhanh đèn lồng giấy màu trắng đã bị nước đọng đục ngầu trên mặt đất
thấm ướt, kèm theo đó là tiếng khóc đau thương không biết từ nhà nào
truyền ra, cảm giác đặc biệt thê lương.
Thủ thành nói từ sau khi ôn dịch bùng phát, mỗi ngày đều có người lần lượt chết đi.
Thủ thành cũng không có cách nào, người chết vì dịch bệnh không thể chôn cất, đành phải lập tức mang thi thể đi thiêu.
Tối cùng ngày, thủ thành tạm thời sắp xếp chỗ ở cho đoàn người, vốn là
để đám người Thẩm Nguyệt tạm ở một đêm, chờ ngày mai rồi rời đi.
Nào ngờ đến ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt thức dậy nhưng không hề có ý muốn
rời đi, trái lại buộc gọn tay áo rộng thùng thình, chuẩn bị làm một trận lớn.
Thủ thành nơm nớp lo sợ hỏi: “Công chúa có ý gì vậy?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày nói: “Biết trong thành Kinh có ôn dịch hoành hành
mà ta còn tới, ngươi cho rằng ta chỉ tới để ngủ qua đêm thôi sao? Một
ngày ôn dịch trong thành còn chưa được dập tắt, bách tính sẽ phải chịu
khổ thêm một ngày, rời đi lúc này há chẳng phải quá vô trách nhiệm”.
“Không thể được công chúa, ôn dịch này rất dữ dội, nếu bị lây nhiễm… không dễ chữa trị!”
“Vậy thì càng không thể đi”.
Thủ thành vô cùng sốt ruột, lại đi tìm Tô Vũ, nói: “Hay là Tô đại nhân khuyên nhủ công chúa đi, lỡ như xảy ra sai sót gì…”
Tô Vũ nói: “Đây là ý của công chúa, Tô mỗ cũng không thể làm gì”.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, lại nói: “Đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn Tĩnh Nguyệt công chúa sẽ giúp bách tính thành Kinh vượt qua nguy cơ lần
này”.
Sau đó đến giữa trưa, trước cửa nha môn đặt mấy cái nồi lớn, thủ thành
đành phải đứng cạnh giúp đỡ, tập hợp tất cả thảo dược còn sót lại trong
thành, Thẩm Nguyệt bận rộn điều chế rồi sắc thuốc, không lúc nào nghỉ
tay.
Sau khi sắc thuốc xong, Tần Như Lương và Hạ Du phụ trách phân chia thuốc cho từng bách tính.
Thẩm Nguyệt lại để cho bách tính mắc ôn dịch lúc đầu đi đến, để nàng tỉ mỉ khám bệnh, sau đó đưa ra cách chữa trị đặc thù.
Hoắc tướng quân không thể lại nơi này quá lâu, thành Vân còn có quân đội đang chờ ông ta trở về bố trí chỉ huy.
Tô Vũ đưa tiễn ông ta đến cửa thành.
Hoắc tướng quân không nhịn được lo lắng nói: “Công chúa có lòng thương
con dân tất nhiên là tốt, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe bản
thân. Tô đại nhân cũng nên cố gắng khuyên nàng sớm ngày rời đi, không
cần thiết phải vì nhỏ mất lớn”.
Tô Vũ gật đầu nói: “Bên phía Nam Cảnh làm phiền tướng quân rồi”.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh”. Hoắc tướng quân vô cùng nghiêm túc nói ra.
Tô Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Triệu Thiên Khải vừa chết, sớm
muộn gì triều đình cũng nhận được tin tức, có lẽ rất nhanh sẽ có Trấn
Nam đại tướng quân mới đến nhậm chức. Binh quyền của đại quân này…”
Hắn cũng không nói hết lời.
Đương nhiên Hoắc tướng quân hiểu rõ, nói: “Ta biết nên làm như thế nào”. Sau đó ông ta để lại một nửa thân binh của mình, dùng để bảo vệ Thẩm
Nguyệt và Tô Vũ.
Tô Vũ không từ chối, Hoắc tướng quân lại thấp giọng nói: “Có gì cần sai
khiến, tướng quân cứ để bọn họ đi làm là được, bọn họ đều là binh sĩ
đáng tin đã đi theo ta nhiều năm. Còn những người của đội nghi trượng
kia, có thể xử lý thì mau chóng xử lý”.
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không sống được bao lâu”.
Đội nghi trượng này không giống với đội ngũ của Thẩm Nguyệt lúc trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT