Tần Như Lương đáp: “Chắc hẳn cô cảm thấy ta rất ti tiện, không giữ lời hứa, vẫn dùng danh nghĩa phu thê để chiếm lợi cho mình”.
Thẩm Nguyệt cười cười: “Ta không nghĩ vậy đâu, thời gian này ngươi thay đổi rất nhiều”.
“Sở dĩ ta qua bên này...”, Tần Như Lương nói: “Là vì muốn chọc tức Tô Vũ. Chắc chắn hắn không muốn ta đến đâu, bản thân hắn không đến được, đêm nay chắc sẽ lo lắng không ngủ nổi mất”.
Thẩm Nguyệt: “...”
Nàng nhìn Tần Như Lương mà khóe mắt giật giật, khóe miệng loang loáng nét cười.
Tần Như Lương lại nói: “Gần đây hắn huênh hoang quá đấy, hắn ra vào phòng của cô, ta đã không tính toán gì rồi. Chỉ có chuyện gì liên quan đến cô mới khiến hắn tức giận như vậy, đêm nay cho hắn tức xì khói, cảm giác này quá là tuyệt”.
Thẩm Nguyệt đột nhiên có cảm giác Tần Như Lương và Tô Vũ yêu nhau lắm cắn nhau đau còn nàng hoàn toàn dư thừa vậy.
Thẩm Nguyệt nghẹn họng một hồi, thấy Tần Như Lương nằm xuống ở một góc.
Hắn ta nhắm mắt lại: “Cô cứ yên tâm mà ngủ đi, ta chỉ mượn chỗ ngủ thôi, sẽ không quấy rầy cô đâu”.
Đối với chuyện tình cảm, có lẽ lúc này chính là thời cơ tuyệt vời để bày tỏ nỗi lòng, nhưng Tần Như Lương lại không nói thêm bất kỳ một câu dư thừa nào.
Chắc hẳn hắn ta biết Thẩm Nguyệt sẽ không thích nghe những lời ấy, chỉ khiến nàng thêm bực mình.
Chỉ cần biết rằng Thẩm Nguyệt ở ngay bên cạnh là được, Tần Như Lương không mong mỏi quá nhiều. Cách bầu bạn bên cạnh như thế này, có một lần sẽ bớt đi một lần.
Tần Như Lương đã hiểu ra từ trước đó, Thẩm Nguyệt và Liễu Mi Vũ không giống nhau.
Liễu Mi Vũ là nữ nhân quấn quýt bên cạnh hắn ta, cần hắn ta bảo vệ, còn Thẩm Nguyệt chỉ muốn bay đi.
Càng yêu nàng ấy, càng phải để nàng ấy bay cao hơn, chứ không phải cố chấp lôi nàng từ trên không trung xuống.
Nữ nhân này, bẩm sinh đã nên đứng ở nơi thật cao.
Về sau Tần Như Lương đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Nguyệt, cô có cần ta bảo vệ nữa không?”
Qua hồi lâu, Thẩm Nguyệt mới trả lời: “Nếu ta nói cần ngươi, có phải ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì?”
“Nếu cô cần, ta nhất định sẽ bảo vệ cô, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì”.
Thẩm Nguyệt lặng lẽ mỉm cười: “Thế thì nếu ta thực sự nói cần, liệu có ti tiện quá không? Ta chỉ cần nói thật với ngươi, ta vừa không cần ngươi bảo vệ, cũng không muốn ngươi biến thành kẻ thù”.
Tần Như Lương cười khổ: “Rõ ràng cô chỉ cần nói một câu “cần”, tất cả mọi thứ có thể giải quyết dễ dàng”.
“Tần Như Lương, ngươi có thể bảo vệ người thực sự cần được ngươi bảo vệ, chắc chắn sẽ có người xứng đáng để ngươi làm như vậy. Nhưng người đó tuyệt đối không phải Liễu Mi Vũ, bởi vì nàng ta không xứng”.
“Nếu trước kia ta không dẫn theo nàng ấy rời đi, phải chăng chúng ta sẽ không đi đến bước đường như hôm nay?”
“Có lẽ vậy, ngươi hối hận à?”
Tần Như Lương đáp: “Ta không biết”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy khá thê lương.
Nàng vừa mong Tần Như Lương nói hối hận, nhưng cũng không mong hắn ta hối hận, có lẽ hắn ta nói không biết chính là đáp án tốt nhất.
Nếu không, bao nhiêu năm qua hắn ta kiên trì bảo vệ Liễu Mi Vũ, để làm gì chứ?
Không ai nói thêm gì nữa.
Đêm đó, hai người bình yên vô sự trải qua một đêm trong xe ngựa.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thẩm Nguyệt xuống xe ngựa hít thở không khí.
Không khí trên núi trong lành mà hơi lạnh, hít sâu vài hơi là thấy có tinh thần ngay.
Tô Vũ và Hạ Du đang ngồi bên đống lửa, trên đống lửa bắc một nồi cháo, Hạ Du đang nướng lương khô.
Hoắc tướng quân biết một ngày không thể đến được thành Kinh nên mang theo ít lương thực.
Hạ Du thấy Thẩm Nguyệt bước ra bèn vội vàng vẫy tay với nàng.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn bóng lưng của Tô Vũ, nhấc chân đi qua đó.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ, liếc nhìn hắn, thấy hắn cụp mắt, dưới mắt xuất hiện bọng mắt xanh xanh, nàng không khỏi sững sờ: “Đêm qua không ngủ ngon sao?”
Hạ Du nhanh mồm nhanh miệng: “Đêm qua Tần tướng quân tới chỗ cô, đại học sĩ đâu thể ngủ ngon được, về cơ bản cả đêm không ngủ”.
Tô Vũ cực kỳ điềm tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Là do ngươi ngáy quá to, tiếng ồn khiến ta cả đêm không ngủ nổi”.
Tần Như Lương cũng nhanh chóng bước tới, liếc mắt nhìn Tô Vũ mà nói: “Trông trạng thái của ngươi thế này, ta hài lòng lắm đó”.
Cành cây to như cổ tay trong tay Tô Vũ “rắc” một tiếng gãy làm đôi.
Hạ Du thấy tình hình không ổn lập tức đứng dậy lôi đầu Tần Như Lương tới chỗ Hoắc tướng quân.
Tô Vũ điềm tĩnh đứng dậy, bàn tay dưới tay áo của Thẩm Nguyệt vô thức kéo lấy góc áo của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đáp: “Ta đi lấy bát múc cháo cho nàng uống”.
Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới buông tay.
Chẳng bao lâu sau, Tô Vũ cầm theo một cái bát không quay về, múc một bát cháo nóng hổi đưa cho Thẩm Nguyệt.
Hơi nóng bốc lên như sương mù vậy, làm mờ tầm nhìn của Thẩm Nguyệt.
Khi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, nàng cảm thấy hắn cứ mờ mờ ảo ảo, mi mục thanh tú như họa, đẹp đến mức không chân thực.
Tô Vũ im lặng hồi lâu không nói gì.
Thẩm Nguyệt mở lời trước: “Chàng đang suy tính gì trong lòng thế”.
Tô Vũ trả lời: “Tính xem nên giết người thế nào”.
“Giết ai? Tần Như Lương?”
“Ừm”.
Thẩm Nguyệt hắng giọng, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Bát cháo này được bỏ thêm giấm sao, sao ta ăn mà cứ thấy chua chua nhỉ”.
“Bởi vì ta thêm ít giấm vào cháo”.
Thẩm Nguyệt: “... Chàng cho thật à?”
“Cho thật mà”.
Thế là Thẩm Nguyệt nghiêm túc nếm thử vài miếng, phát hiện hóa ra không phải ảo giác mà là bát cháo này hơi chua thật.
Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười: “Đang yên đang lành chàng thêm giấm vào làm gì?”
Tô Vũ đáp: “Để nàng nếm thử vị chua”.
Thẩm Nguyệt nói: “Thế chàng cũng phải thử”.
“Không cần thử đâu, ta vốn đã chua lắm rồi”.
Tuy trong miệng toàn vị chua nhưng Thẩm Nguyệt thấy lòng dạ ngọt ngào lắm. Nàng uống hết bát cháo rồi đưa cái bát không cho Tô Vũ: “Vậy chàng cho ta thêm bát nữa, ta phải nghiền ngẫm thật kỹ vị chua này”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT