Nếu như hắn không tính toán trước sau thì làm sao hắn có thể sống sót ở bên bờ vực cho đến ngày hôm nay?

Thẩm Nguyệt nói: "Tô Vũ nói đúng, ngươi cần thời gian suy nghĩ. Ta vẫn hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể trở lại làm Tần Như Lương như trước đây".

Tần Như Lương nghĩ rằng Thẩm Nguyệt có thể không biết những gì mà Tô Vũ đã nói với hắn ta trong xe ngựa ngày hôm đó.

Một kẻ thâm trầm như Tô Vũ chắc chắn sẽ không thể hiện mặt tối của mình ra trước mặt Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: "Chờ một thời gian nữa thì cô sẽ nhìn ra bộ mặt thật của hắn thôi. Hắn phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều".

Sau khi Tần Như Lương rời đi, Thẩm Nguyệt ngồi một mình trên hành lang suy nghĩ một lúc.

Tô Vũ đúng thật là người thâm trầm và phức tạp như lời hắn ta nói.

Nhưng Tô Vũ bây giờ cũng đang không quản ngày đêm cùng Hoắc tướng quân xử lý lũ lụt, cứu vớt nạn nhân.

Chỉ cần bọn họ một lòng là được, không phải như vậy là đủ rồi hay sao?

Ngày hôm sau khi nước đã dần rút thì Thẩm Nguyệt mới cùng mọi người đi xem thành quả.

Lúc đó mưa phùn tầm tã, Hoắc tướng quân chỉ huy các tướng sĩ nạo vét dòng sông, ai cũng lội dưới bùn đen, khôi giáp phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.

Họ đã đào một cái ao lớn ở vùng trũng không người ở, có thể dẫn một phần lớn nước sông vào cái ao đó.

Đợi sau khi trận mưa này qua đi thì vùng đất ở gần cái ao này còn có thể dùng để khai khẩn đồng ruộng, lấy nước trong ao để tưới tiêu.

Ngoài ra, phù sa chảy vào cái ao càng lúc càng nhiều, sau này không chỉ có thể khiến cho địa thế được bồi lấp mà còn hình thành ra được một mảnh đất phì nhiêu.

Khi Thẩm Nguyệt đến, Tô Vũ đang đứng ở bãi cỏ bên cạnh.



Thảm cỏ xanh mướt cũng thấm đẫm nước mưa, trên đầu những ngọn cỏ dính đầy bùn đất lốm đốm.

Tô Vũ mặc y phục đen, bầu trời sau lưng hắn có màu sắc như hòa làm một với ngọn núi, vạt áo của hắn ướt đẫm mưa phùn. Màn mưa phùn càng khiến cho dáng vẻ trầm mặc cùng khuôn mặt hoàn mỹ của hắn trở nên đẹp như một bức tranh.

Thẩm Nguyệt lặng lẽ bước đến bên cạnh hắn, trên tay nàng cầm một chiếc ô xanh che mưa cho hắn.

Tô Vũ liếc nhìn chiếc ô trên đầu, sau đó quay lại nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Sao nàng lại ở đây?"

Lúc này sắc trời cũng đã dần tối.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta chờ mãi không thấy chàng trở về cho nên mới đến đây xem thử một chút”, nàng hỏi: “Sao chàng lại không che ô?"

Cho dù chỉ là mưa phùn nhưng đứng lâu thì cũng sẽ bị nước mưa ngấm vào người.

Tô Vũ khẽ nheo mắt lại, nhìn những tướng sĩ đang gian nan làm việc ở phía trước rồi nói: "Bọn họ không ngại gió mưa thì làm sao ta có thể ngại được? Muốn trên dưới đồng lòng thì phải đặt mình vào vị trí của bọn họ mà suy nghĩ".

Hắn nghiêng đầu nở nụ cười với Thẩm Nguyệt rồi lại nói: "Đáng tiếc trong mắt bọn họ thì ta chỉ là một kẻ đọc sách yếu đuối, nếu không thì ta cũng đã nhảy lên phía trước để nạo vét lòng sông rồi".

"Nhưng thương tích của chàng vẫn chưa hoàn toàn lành lặn".

"A Nguyệt, ta không có yếu đuối như vậy".

Sau đó, Thẩm Nguyệt mới cất chiếc ô đi rồi nói: "Vậy thì ta sẽ đứng đây cùng chàng".

Mưa phùn như tơ nhện mềm mại giăng quanh người bọn họ.

Những giọt nước nhỏ rơi trên tóc cùng thân thể của Thẩm Nguyệt, trong chốc lát liền khiến cho bóng dáng của nàng như trở nên lấp lánh.



Nàng nheo mắt nhìn xung quanh, sắc độ của ngọn núi ở phía xa xa như hòa làm một với làn nước dưới chân nàng.

Tô Vũ nói: "Từ xưa đến nay triều đại nào cũng dùng quân đội để trấn áp thiên hạ, rất khó để có được sự đồng lòng của dân chúng. Nhưng lần này Hoắc tướng quân đã điều động tướng sĩ biên quan ngược dòng giải cứu người dân ở vùng mưa lũ, quân dân đã đạt được sự đồng lòng chưa từng có. A Nguyệt, tất cả những chuyện này đều là công lao của nàng".

Đôi khi những người ở địa vị cao chỉ cần làm một điều gì đó có lợi cho quân dân cũng có thể khiến cho bọn họ ấm lòng, ghi nhớ và biết ơn.

Cho dù là tướng sĩ biên quan hay là dân chúng trong vùng thiên tai, thì sau một thời gian chịu khổ bọn họ luôn cần có sự an ủi quan tâm.

Nếu bọn họ không nhìn thấy Thẩm Nguyệt đích thân ra ngoài cùng binh lính tìm thuốc, tìm thức ăn và chăm sóc từng binh lính bị bệnh phong hàn thì danh tiếng của Thẩm Nguyệt cũng sẽ không lan nhanh như vậy trong quân, và những binh lính đó cũng sẽ không có ý chí vượt qua nghịch cảnh.

Thấy trời sắp tối, Thẩm Nguyệt đi sang giúp tướng quân, Tô Vũ vẫn đứng một bên quan sát.

Hắn không thể giúp Thẩm Nguyệt làm những chuyện này. Đây là con đường mà nàng phải tự mình đi qua, danh vọng của nàng cũng phải do nàng từng bước tích góp được.

So với Thẩm Nguyệt, Tô Vũ không cần danh vọng, hắn muốn đặt địa vị của mình ở nơi kín đáo nhất. Khi Thẩm Nguyệt có ở bên cạnh thì hắn sẽ làm nền cho Thẩm Nguyệt, khi Thẩm Nguyệt không ở bên cạnh thì hắn sẽ trở thành một đại học sĩ, cái gì cũng không biết trong mắt người khác.

Thẩm Nguyệt chạy đi giúp đỡ khiến cho bản thân mình cũng bị dính đầy bùn đất, nhưng nàng không hề quan tâm một chút nào, rất nhanh đã hòa nhập vào những người lính ở bên dưới.

Sau khi bầu trời đã trở nên tối đen như mực thì mọi người mới trở về thành Vân.

Sau đó Thẩm Nguyệt liền bắt tay vào nấu canh nóng rồi múc cho mỗi người một bát để xua tan cơn lạnh.

Khi thức ăn trong bếp đã được dọn ra thì Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mới ngồi xuống ăn cùng nhau.

Tô Vũ nói: "Nghe nói Tần Như Lương gần đây đã vào bếp học nấu ăn. Trước đó hắn ta cũng hầm canh bồ câu cho nàng phải không?"

"Sao chàng lại biết đó là chim bồ câu?", Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn hỏi.

Tô Vũ nghiêm túc nói: "Ồ, thì ra là chim bồ câu, Hạ Du không nói rõ ràng nên ta chỉ đoán thôi. Món canh đó ăn ngon không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play