Tô Vũ nhẹ nhàng nói nhỏ: "Từ xưa đến nay, người làm đế vương có địa vị
cùng quyền lực tối cao, một nửa dùng để thống trị quốc gia một nửa dùng
để thỏa mãn dục vọng. Dục vọng của ta không nằm ở thiên hạ, chỉ cần có
thể bảo hộ tốt cho nàng là được. Cho nên thiên hạ đối với ta cũng chẳng
có ích lợi gì".
Thẩm Nguyệt giật mình, mi mắt khẽ run rẩy dưới ánh lửa, nàng khẽ cụp mắt xuống, mỉm cười yếu ớt.
Tô Vũ nói: "Nếu như sau này nàng có thể bước lên trên ngôi cao thì ta sẽ không còn phải lo lắng về việc có kẻ dám ức hiếp mẹ con nàng nữa. A
Nguyệt, còn nàng có dục vọng nào không?"
Nàng chợt bật cười nhưng khóe mắt lại có chút cay cay.
Nàng không biết nên cảm thấy vui mừng hay là đau lòng.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, ngước nhìn lên bầu trời bên ngoài mái hiên
rồi nói: "Sao ta có thể không có dục vọng được? Dục vọng duy nhất của ta chính là muốn ở bên cạnh chàng thật lâu".
Tô Vũ khẽ cười, giọng nói nghe vô cùng động lòng người: "Cũng tốt, dục
vọng như vậy thì không cần phải dùng đến quyền lực cùng địa vị của bậc
đế vương, nàng có thể dùng hai thứ này để tạo phúc cho Đại Sở, khiến cho dân giàu nước mạnh. A Nguyệt, nước nóng rồi".
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì Tô Vũ đã múc nước nóng vào thùng
sau đó lại đổ thêm nước lạnh vào, Thẩm Nguyệt cho thêm củi rồi tiếp tục
nung.
Tô Vũ mang theo nước rồi nói: "Đi thôi, ta giúp nàng mang nước nóng trở về phòng".
Thắm Nguyệt muốn tự mình xách nước nên liền nói: "Để cho ta tự mình làm, chàng chỉ vừa mới lành vết thương, không thể xách nặng được".
"Vết thương đã không còn đáng ngại nữa".
Tô Vũ không cho nàng cơ hội xách nước, hắn xoay người đi phía trước, Thẩm Nguyệt đành phải đi theo phía sau hắn.
Sau khi vào phòng, Tô Vũ hỏi: "Có đủ nước không, nếu không thì ta lại nấu thêm một thùng nữa".
Thẩm Nguyệt nói: "Đã đủ rồi, ta tắm giặt tiết kiệm một chút là được".
Sau khi xách nước cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ mới quay lại tự xách nước về phòng mình để tắm rửa.
Đêm đã sâu.
Hiếm có đêm nay trời lại không mưa, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở thành Vân lần lượt tắt đi, màn đêm vô cùng yên bình.
Lại nói, khi Tô Vũ và Hạ Du rời khỏi kinh thành thì đội hộ vệ đi theo họ đã bị bỏ lại ở phía sau rất xa nhưng cuối cùng tất cả vẫn có thể an
toàn đi đến biên quan.
Đội hộ vệ này là do hoàng đế phái đến cho nên Hoắc tướng quân cũng không dám lơ là, luôn đối xử ưu ái với bọn họ.
Bây giờ bọn họ vội vã từ thành Huyền đến thành Vân, cuối cùng cũng gặp
được đội hộ vệ này. Hiện tại, đội hộ vệ cũng đã được sắp xếp ở lại trong phủ đệ.
Bên trong đội hộ vệ này chắc chắn có tai mắt của hoàng đế, Hoắc tướng
quân sắp xếp bọn họ ở lại phủ đệ cũng có ý để tiện theo dõi bọn họ.
Ở bên ngoài đang có chiến hỏa, để tránh gây ra những phiền phức không
đáng có, Hoắc tướng quân đã hạ lệnh cho tất cả những người trong đội hộ
vệ đều không được ra khỏi phủ đệ.
Đêm nay vừa tạnh mưa, đội trưởng đội hộ vệ đã lẻn ra khỏi tiểu viện của mình, chạy đến một tiểu viện không người.
Trên gờ tường có một con chim bồ câu đáp xuống đang kêu lên những tiếng cục cục.
Tên đội trưởng phất tay, con chim bồ câu liền bay tới đậu trên cánh tay của hắn ta.
Hắn ta lấy ra mẫu thư giấu trong ngực áo, chuẩn bị nhét vào ống thư.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn ta đột nhiên lại vang lên một thanh âm vô cùng bình thản: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tên đội trưởng giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Vũ đã lẳng lặng
xuất hiện ở phía sau, cổ họng của hắn ta nghẹn lại, ấp úng nói: "Hóa...
hóa ra là Tô đại nhân".
Hắn ta luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giác nhưng lại không biết Tô Vũ đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
Tô Vũ mặc y phục đen, trên y phục không có chút bùn đất nào, hơi thở
chậm rãi. Khi đôi mắt dài của hắn nhìn thẳng vào tên đội trưởng đội hộ
vệ thì nó khiến cho hắn ta cảm thấy lạnh sống lưng giống như đang bị một bóng ma nhìn chằm chằm.
Tô Vũ nhìn con chim bồ câu đưa thư trên tay hắn ta cùng mảnh thư mà hắn
ta chưa có thời gian nhét vào ống, nói: "Ngươi muốn đưa tin cũng không
cần phải lén lén lút lút như vậy, ngày mai chỉ cần tìm người mang tin
tức tới trạm dịch thì liền có thể đưa tin về kinh".
Tên đội trưởng chật vật đáp: "Tô đại nhân nói đúng, là do thuộc hạ thấy
đêm nay mưa đã tạnh, lỡ như ngày mai trời lại mưa thì lại làm phiền đến
người khác. Xin Tô đại nhân xin đừng trách, thuộc hạ cũng chỉ thực hiện
đúng chức trách".
“Trong thư viết cái gì?”, Tô Vũ thản nhiên hỏi.
Tên đội trưởng run run nói: "Xin thứ lỗi cho thuộc hạ không thể nói ra".
Sau khi Hạ Du tắm xong hắn ta liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái nhưng
vẫn đói quá không ngủ được. Sau khi trằn trọc trở mình trên giường một
lúc thì hắn ta liền ra ngoài kiếm gì đó ăn.
Không ngờ khi hắn ta vừa đi ngang qua một ngã rẽ trên hành lang thì liền thấy dưới chân tường tiểu viện có người.
Hắn ta bất giác muốn lớn tiếng hỏi tại sao bọn họ lại thập thò đứng ở đây.
Nhưng mà Hạ Du còn chưa kịp nói gì thì Tô Vũ đã thình lình giương mắt
nhìn thẳng về phía của hắn ta, ngay lập tức phát hiện ra hắn ta.
Ánh mắt Tô Vũ vô cùng thâm trầm, phẳng lặng như mặt nước sâu.
Lúc này, Tô Vũ tỏ ra kinh ngạc nói: "Sao Tĩnh Nguyệt công chúa lại ở đây?"
Thẩm Nguyệt? Hạ Du nhìn xung quanh nhưng không thấy có ai khác ở đây ngoại trừ hắn ta.
Tên đội trưởng đội hộ vệ thấy Tô Vũ nhìn nghiêng rồi bảo công chúa Tĩnh Nguyệt đã đến nên cũng vội vàng quay đầu lại nhìn.
Nhưng chính vào lúc này, Hạ Du liền kinh hồn bạc vía nhìn thấy Tô Vũ giơ tay lên nắm vào cổ của tên đội trưởng, sau đó chỉ nghe răng rắc một
tiếng, đầu của tên đội trưởng đã bị Tô Vũ bẻ gãy ngay tại chỗ.
Tên đội trưởng còn chưa kịp phát ra âm thanh gì thì Tô Vũ đã nhẹ nhàng
buông tay khiến cho xác hắn ta mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT