Hạ Du tỏ ra khá lo lắng: “Đợi khi về đến kinh thành rồi, cô không thể
thích hắn được nữa, nếu không để người ta biết được thì không chỉ là vấn đề danh tiếng đâu. Nghe sư phụ ta nói, hoàn cảnh của hai người rất nguy hiểm. Nếu đã gặp nguy hiểm như thế, tại sao phải ở bên nhau? Thẩm
Nguyệt, cô cứ tìm một chỗ dựa thì tốt hơn. Tô Vũ không phải chỗ dựa cho
cô đâu”.
Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu như Tần Như Lương cũng không thể bảo vệ ta, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?”
Hạ Du chẳng cần nghĩ ngợi gì đã trả lời ngay: “Tất nhiên rồi! Ta sẽ cố
gắng để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, sau này cô muốn tìm ta làm chỗ
dựa, ta cho cô dựa!”
“Hạ Du, cảm ơn ngươi”.
“Nghe lời ta, cô cách xa hắn ra, sẽ an toàn hơn”.
“Chuyện tình cảm, đợi sau này ngươi có người trong lòng, có lẽ ngươi sẽ hiểu thôi”.
Không biết bỗng dưng nhớ đến chuyện gì, ánh mắt của Hạ Du thoáng chút
đau đớn, hắn ta nói: “Thôi, cô cố chấp như vậy, ta cũng chẳng buồn
khuyên cô nữa”.
Về sau Hạ Du mới biết, hóa ra Tần Như Lương không chỉ bị Dạ Lương giày
vò đến mức bị thương nặng, đôi bàn tay còn bị đứt gân, gần như biến
thành kẻ tàn phế.
Tần Như Lương không nhắc đến việc gân tay của bàn tay trái đã bị phế, càng không kể rằng thực chất là do Thẩm Nguyệt ra tay.
Bây giờ hai bàn tay đều tàn phế, hắn ta chỉ nói là do Dạ Lương làm, thế nhưng mọi người đều tin như vậy.
Bởi vì vết thương trên tay trái đã khép miệng từ lâu, nhìn qua cũng chỉ
có thể nhìn ra là vết thương cũ. Để mọi người không nghi ngờ, Tần Như
Lương chuẩn bị từ trước, thêm một vài vết thương mới lên cổ tay trái để
che đậy vết thương trong quá khứ.
Thẩm Nguyệt không chú ý lắm nên không biết Tần Như Lương làm vậy từ khi nào.
Hạ Du nghe nói Liễu Thiên Hạc định ra tay tàn độc với Thẩm Nguyệt và Tô
Vũ trong quân doanh của Dạ Lương, tiếc rằng không những không thành công mà còn bị bắt lại.
Hắn ta rảnh rỗi bèn tới bên ngoài lồng sắt nhốt Liễu Thiên Hạc dạo chơi.
Liễu Thiên Hạc thấy Hạ Du niên thiếu vô tri bèn ỡm ờ nói với hắn ta: “Hạ công tử có thể giúp ta việc này không, ta muốn đi nhà xí, có thể mở
cánh cửa này ra giúp ta được không? Tay ta bị trói bằng xích rồi, không
trốn được đâu”.
Hạ Du nói: “Ta cũng rất muốn giúp ngươi đó, nhưng chìa khóa ở chỗ Thẩm Nguyệt, nghe nói nàng ta làm mất nó rồi”.
“Không sao, chỉ cần Hạ công tử tìm giúp ta một cây trâm hoặc vật sắc nhọn khác cũng được”, Liễu Thiên Hạ xúi giục.
Hạ Du bèn đáp: “Vậy ta đi tìm giúp ngươi nhé nếu không nhịn lâu quá thành bệnh thì ngươi thiệt thòi lắm”.
Liễu Thiên Hạc mừng thầm trong lòng, tưởng rằng Hạ Du dễ lừa, chỉ cần
hắn ta tìm được vật nhọn nào đó có thể cắm vào lỗ khóa, Liễu Thiên Hạc
sẽ có cơ hội phá khóa tháo chạy.
Thế nhưng đợi một lúc lâu, Hạ Du không tìm được trâm, chỉ mang tới một
cái chậu, mặc kệ vẻ mặt biến hóa rất đặc sắc của Liễu Thiên Hạc, hắn ta
nhét cái chậu vào trong lồng sắt.
Liễu Thiên Hạc hỏi: “Ngươi có ý gì thế?”
Hạ Du đáp: “Ta chỉ tìm được cái này thôi, ngươi cứ đi nhà xí trong chậu
luôn cũng được, nhưng phải nhắm trúng vào chậu nha, đừng để văng ra
ngoài, nếu không sẽ thối lắm”.
Liễu Thiên Hạc nổi khùng: “Ngươi bắt ta cởi quần đi nhà xí giữa thanh thiên bạch nhật sao?”
“Ngươi cũng có thể không cởi quần mà, cụ thể thế nào còn phải xem bản thân ngươi đi nhà xí ra sao nữa”.
“Ngươi!”
Hành động của Hạ Du chẳng khác nào đối xử với loài súc sinh, Liễu Thiên Hạc cảm thấy mình bị sỉ nhục hơn bao giờ hết.
Hạ Du ngồi xổm ở bên cạnh, ung dung nói: “Nghe bảo ngươi là huynh trưởng của Liễu Thiên Tuyết, Liễu Thiên Tuyết kia đổi tên thành Liễu Mi Vũ, về sau biến thành tiểu thiếp của Tần tướng quân”.
Liễu Thiên Hạc nham hiểm nói: “Ngươi cũng biết Thiên Tuyết là người của
Tần Như Lương mà cả Đại Sở đều biết Tần Như Lương sủng ái Thiên Tuyết,
ta là huynh trưởng của Thiên Tuyết, thế mà ngươi cũng dám đắc tội ta!”
Hạ Du hỏi: “Thế sao hắn ta không thả ngươi ra?”
Liễu Thiên Hạc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nhưng câu nói
của Hạ Du đã nhắc nhở hắn ta: Thẩm Nguyệt không thể nào thả hắn ta ra,
nếu Tần Như Lương nể tình Thiên Tuyết, liệu có tha cho hắn ta không?
Hạ Du lại nói: “Ta không quen tiểu thiếp của Tần tướng quân, nhưng cũng may mắn được gặp một lần”.
Hắn ta chống cằm, bắt đầu hồi tưởng lại: “Khi ấy là lúc làm tiệc trăm
ngày cho tiểu công tử trong phủ tướng quân, náo nhiệt lắm. Hình như lúc
đó Liễu tiểu thiếp mất tích, tìm khắp nơi mà không thấy, Tần tướng quân
sốt ruột lắm, thế là các đồng liêu có mặt ở đó cũng giúp hắn ta đi tìm
người, sau cùng cuối cùng cũng tìm thấy”.
Hạ Du thấy Liễu Thiên Hạc chăm chú lắng nghe bèn nở nụ cười giễu cợt:
“Khi ấy Liễu tiểu thiếp đang vụng trộm với người khác ở hậu viện, hai
người lõa lồ quấn lấy nhau, bị bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy rõ mười
mươi”.
Mặt mũi Liễu Thiên Hạc biến sắc.
“Chuyện này Tần tướng quân cũng chính mắt nhìn thấy đó, nên đã giết luôn tên gian phu kia ngay tại chỗ. Về sau Tần tướng quân phải xuất chinh,
đợi khi quay về Liễu tiểu thiếp còn được sủng hạnh như khi xưa hay không thì ta không biết. Ngươi thử nói xem, đôi giày của mình bị người khác
xỏ vào, rách rồi, ngươi còn xỏ lại nữa không. Dù sao thì ta sẽ không đi
nữa, đâu phải không có tiền mua đôi mới”.
Liễu Thiên Hạc trước nay yêu thương người em gái này, bây giờ nghe những chuyện như thế, trong lòng hắn ta làm sao dễ chịu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT