Thẩm Nguyệt trước kia chẳng phải cũng như thế hay sao.
Thời gian nàng và Tần Như Lương giằng co đối đầu, nàng chỉ mong một ngày nào đó Tần Như Lương khóc lóc quỳ gối trước mặt nàng xin tha, nhưng bây giờ đến khi hắn ta thực sự sa sút, nàng lại không còn tâm trạng so đo
tính toán như trước nữa.
Có lẽ vì cả hai đã thay đổi rồi.
Trong lòng Thẩm Nguyệt có tình yêu của đời nàng, nàng hiểu rõ rằng yêu
một người là tư vị thế nào, thế nên Tần Như Lương yêu Liễu Mi Vũ khiến
nàng cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng buồn.
Ngoài điều này ra, nàng không hề hận Tần Như Lương.
Bây giờ chính tai nàng nghe thấy Tần Như Lương nói rằng hắn ta muốn thả
nàng tự do. Cho dù kiểu tự do này rất giới hạn, rất ngắn ngủi, nhưng hắn ta đã nhượng bộ lắm rồi.
Tần Như Lương còn hỏi nàng: “Thẩm Nguyệt, cô cảm thấy như thế này có được không?”
Thẩm Nguyệt hoàn hồn, nàng đáp: “Ngươi cảm thấy được là được”.
Tần Như Lương nói: “Ta hi vọng cô được vui vẻ, chứ không phải vì ta mà
phiền lòng. Cho dù ta cưỡng ép được cô, ta cũng không thể thực sự có
được cô. Nếu cô không coi ta như kẻ thù, không coi ta như người lạ, như
thế rất tốt”.
Cho dù là thế, hắn ta vẫn hi vọng một ngày nào đó có thể lay động Thẩm Nguyệt, để nàng quay về bên cạnh hắn ta lần nữa.
Thẩm Nguyệt đặt bát thuốc xuống, chỉnh lại góc chăn cho hắn ta: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi”.
“Được”, cho dù chỉ là sự quan tâm và chăm sóc trong chốc lát cũng đủ khiến Tần Như Lương tham lam, mong mỏi.
Thẩm Nguyệt như thế này khiến hắn ta cảm thấy vững lòng và bình yên hơn hẳn vẻ lạnh lùng trước kia.
Tần Như Lương phát hiện ra, sau khi nói được những lời này, hắn ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn vài phần.
Trước khi rời đi, Thẩm Nguyệt còn ngoái đầu nhìn hắn ta và hỏi: “Có cần để đèn cho ngươi không?”
Tần Như Lương đáp: “Cứ để nó cháy vậy đi, cháy hết chính bản thân mình sẽ tự tắt”.
Thẩm Nguyệt gật gật đầu: “Thế thì tốt, trong đêm có việc gì cứ gọi ta”.
Nàng đi tới cửa, mở cửa ra, không khí ẩm và lạnh từ bên ngoài đột ngột tràn vào khiến nàng cực kỳ tỉnh táo.
Thẩm Nguyệt đứng ở khung cửa một lúc, sau đó chậm rãi nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn màn mưa giăng giăng ngoài hiên, nàng không quay đầu nhưng vẫn
nói: “Tần Như Lương, cảm ơn ngươi”.
Cảm ơn ngươi có thể hiểu cho ta.
Tần Như Lương trầm giọng đáp lại: “Ừm, không cần khách sáo”.
Sau đó Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa phòng lại. Nàng xách
vạt váy, bước chân nhẹ nhàng xông vào màn mưa, nhanh chóng chạy sang
phía đối diện.
Đèn đuốc trong phòng Tô Vũ vẫn còn sáng, lúc này hắn vẫn chưa ngủ.
Hai ngày qua nàng bận bịu chăm sóc thương thế cho Tần Như Lương, hình như có phần bỏ bê hắn.
Bây giờ bệnh tình của Tần Như Lương khá hơn nhiều, nàng cũng rảnh tay hơn, không cần chú ý tới hắn ta mọi lúc mọi nơi nữa.
Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, Thẩm Nguyệt rất có tinh thần, nàng không hề thấy buồn ngủ.
Nàng đẩy cửa phòng của Tô Vũ, phát hiện không đẩy được.
Giọng nói điềm nhiên của Tô Vũ từ bên trong vọng ra: “Đang định ngủ, sao thế?”
Khóe mắt Thẩm Nguyệt giật giật.
Trước kia nàng cứ cảm thấy nụ cười của Tô Vũ giành cho nàng quá dịu dàng và vô hại, thậm chí quá mức ôn hòa… xem ra đúng là vậy thật.
Trước kia cửa phòng Tô Vũ chưa từng cài then.
Thế mà bây giờ hắn cài then cửa, đề phòng ai chứ, rõ ràng là không muốn Thẩm Nguyệt tiến vào.
Thẩm Nguyệt sờ sờ mũi, chẳng hiểu thế nào lại có cảm giác thê lương như bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ, chỉ có thể ngủ dưới sàn.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng lắm, bây giờ nàng đâu ngủ chung với Tô Vũ, lấy đâu ra cảm giác thê lương, căn bản là không nên, hiểu không!
Thẩm Nguyệt hắng giọng: “Ta chỉ định vào trong xem thử tình hình của chàng, nếu chàng sắp ngủ thì ngủ đi, ngày mai ta lại tới”.
Tô Vũ ở bên trong không đáp lời.
Thẩm Nguyệt dời bước, phát hiện ra nếu nàng cứ quay về phòng ngủ như
thế, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, có cảm giác khó chịu ngứa ngáy tâm can.
Nàng thở dài một tiếng, lại quay trở về, gõ gõ cửa phòng và nói: “Tô Vũ, chàng có thể mở cửa ra được không, ta vào trong nói cùng chàng vài câu
rồi sẽ đi”.
Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một lúc, Tô Vũ vẫn không phản ứng.
Haizz, thôi vậy, thời giờ cũng không sớm nữa, quay về tắm rửa rồi ngủ thôi.
Lần này nàng vừa quay đi được vài bước, cánh cửa sau lưng đã mở ra.
Thẩm Nguyệt quay đầu thì trông thấy Tô Vũ khoác áo ngoài, mái tóc xõa
trên vai, hắn biếng nhác đứng dựa người vào cửa, nhìn nàng bằng đôi mắt
như đốm lửa.
Thẩm Nguyệt vô thức hỏi: “Chàng giận à?”
Tô Vũ đáp: “Ta thực sự chuẩn bị đi ngủ, tưởng rằng tối nay nàng sẽ không tới nên mới khóa cửa”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày đáp: “Sao lại thế được, trước khi đi ngủ nếu không tới nhìn chàng một lần, ta không ngủ nổi”.
Ánh mắt của Tô Vũ có vẻ nham hiểm, lời nói của Thẩm Nguyệt thực sự khá
êm tai, hắn tỏ vẻ lười nhác: “Chẳng phải có vài câu muốn nói sao”.
Có vẻ như Tô Vũ không định mời nàng vào phòng.
Nếu ở trong phòng, dù không có gì để nói, Thẩm Nguyệt cũng phải tìm vài
câu để nói, nhưng bây giờ cả hai đang ở bên ngoài, trời còn đang mưa,
nàng sợ Tô Vũ đứng ngoài cửa quá lâu sẽ bị lạnh, đành phải nói: “Ngủ
ngon, chàng nghỉ ngơi đi”.
Tô Vũ nheo mắt: “Chỉ thế thôi?”
Trước khi đi ngủ có thể trông thấy hắn, Thẩm Nguyệt đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nàng nói: “Vốn dĩ ta cũng định khuyên chàng nghỉ ngơi, đừng thức
khuya, không tốt cho cơ thể. Bây giờ chàng nên đi ngủ rồi, mau đóng cửa
lại”.
Tô Vũ đáp: “Khi ta không mở cửa cho nàng, nàng muốn ta mở cửa, bây giờ ta mở cửa cho nàng rồi, nàng lại muốn ta đóng cửa lại?”
“Chẳng phải ta sợ chàng bị lạnh sao?”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Chàng giận thật à?”
Nàng bước tới giúp Tô Vũ đóng cửa phòng lại, chỉ chừa lại một khe hở
nhỏ, qua khe hở nhìn thấy sắc mặt khó đoán của hắn, nàng khẽ cười, thần
thái lộ ra nét ngọt ngào khó che giấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT