Thẩm Nguyệt thấy lòng chùng xuống, chính mắt nàng trông thấy Tần Như
Lương tiến vào qua cánh cửa này, giữa chừng chưa từng thấy hắn ta trở
ra.
Nhưng nếu hắn ta ở trong phòng, tại sao lại không trả lời.
Không chần chừ thêm, Thẩm Nguyệt lập tức đẩy cửa phòng.
Một vết nước kéo dài từ cửa tới tận trong phòng, nàng nhìn theo nó, mặt mũi lập tức biến sắc.
Tần Như Lương ngã vật ra trên nền đất, y phục ướt sũng kia chưa kịp
thay, vết nước thấm ra làm ướt sàn nhà, loáng thoáng còn thấy cả màu đỏ.
Thẩm Nguyệt tiện tay đặt thuốc lên bàn rồi chạy tới đỡ hắn ta, hắn ta
vừa ướt vừa nặng lại không có bất kỳ phản ứng nào khiến Thẩm Nguyệt đỡ
hắn ta dậy cực kỳ chật vật, không khỏi trầm giọng quát: “Tần Như Lương,
ngươi tỉnh lại đi!”
Khó khăn lắm mới lôi được Tần Như Lương lên giường nằm, nàng sờ vào trán mới phát hiện hắn ta đã phát sốt từ khi nào.
Thẩm Nguyệt thấy trong nước mưa có lẫn vết máu, lập tức vạch lớp áo ướt
của hắn ta. Băng vải quấn trên hông hắn ta đã bị máu thấm ướt, càng
không biết vết thương đã nứt ra từ bao giờ.
Thẩm Nguyệt cảm thấy tức giận: “Đã đến mức này rồi mà ngươi còn tỏ vẻ gì hả! Ngươi tưởng rằng ngươi ngã xuống vì ta thì ta sẽ cảm kích ngươi lắm sao!”
Nàng biết Tần Như Lương không nghe thấy.
Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là phải cởi y phục ướt ra, xử lý lại vết thương cho hắn ta.
Một mình Thẩm Nguyệt không thể làm xong trong chốc lát được, e rằng Tần
Như Lương vừa tái phát vết thương cũ vừa nhiễm thương hàn, càng kéo dài
sẽ càng nghiêm trọng.
Nàng không kịp nghĩ quá nhiều đã bất chấp màn mưa, lao ra khỏi viện, gọi hai cung nhân vào trong thay đồ cho Tần Như Lương rồi gọi thêm người đi mời thái y.
Viện tử ngày mưa vốn trống vắng lạnh lẽo thoáng chốc náo nhiệt hơn hẳn, cung nhân và thái y lục tục cầm ô tiến vào trong.
Tô Vũ ra cửa xem xét tình hình, vừa ra tới cửa, suýt nữa đâm sầm vào Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu trông thấy hắn mà nhíu mày: “Sao chàng lại ra đây?”
“Ta ra ngoài xem xem xảy ra chuyện gì”.
Thẩm Nguyệt không nghe phân bua gì đã đẩy hắn vào trong: “Chàng còn chưa khỏi, chớ chạy lung tung, lỡ cũng bị thương hàn như Tần Như Lương thì
phải làm sao?”
“Hắn ta bị thương hàn?”
“Vết thương tái phát, sốt cao không giảm, chẳng phải thương hàn thì là gì”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta quay về lấy thuốc”.
Phương thuốc mà trước đó nàng điều chế cho Tô Vũ vẫn còn thừa, để ngay ở trong phòng. Dùng thứ thuốc này chắc hẳn sẽ có hiệu quả hơn thuốc của
thái y.
Thẩm Nguyệt lấy thuốc xong định đi ngay, nhưng vẫn quay đầu nhìn Tô Vũ,
thấy hắn rất bình thản mới hỏi: “Chàng không thấy không vui à?”
Tô Vũ híp mắt mỉm cười trông rất vô hại: “Sao có thể chứ, vết thương của Tần tướng quân vẫn cấp bách hơn!”
“Vậy ta qua bên đối diện nha?”
“Ừ, nàng đi đi!”
Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời không nói ra
được. Nàng lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy sang phía
đối diện.
Sau này đầu óc chợt lóe lên, nàng đột nhiên hiểu ra rốt cuộc chỗ nào
không ổn rồi - nụ cười của Tô Vũ, có phải nó “hiền hòa” quá mức rồi
không?
Bây giờ Tần Như Lương đã đổi y phục sạch sẽ, thái y đang bắt mạch kê đơn cho hắn ta.
Thấy Thẩm Nguyệt tiến vào, thái y bèn hỏi ý kiến của nàng: “Đích thân
Tĩnh Nguyệt công chúa làm hay để chúng thần bôi thuốc băng bó cho tướng
quân?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Để ta đi!”
Nàng chu đáo hơn thái y, Tô Vũ được nàng chăm sóc còn hồi phục nhanh hơn Tần Như Lương. Bây giờ nếu để những thái y này làm tiếp, không biết đến bao giờ Tần Như Lương mới khỏi được.
Nghe thấy câu trả lời của Thẩm Nguyệt, thái y thầm thở phào một hơi.
Vết thương trên người Tần Như Lương rất nặng, nếu cứ liên tục chữa không khỏi, áp lực của thái y cũng rất lớn, chi bằng giao cho Thẩm Nguyệt
chăm sóc, như thế chữa khỏi hay không cũng không liên quan gì tới họ.
Thế là Tần Như Lương dùng thuốc cũng là loại thuốc mà Thẩm Nguyệt điều chế, băng bó cũng do Thẩm Nguyệt đích thân tiến hành.
Sau đó việc này lan tới tai hoàng đế Dạ Lương, hoàng đế không khỏi tức giận, giáo huấn thái y ở hành cung một trận.
Hoàng đế Dạ Lương nói: “Uổng cho các ngươi là thái y trong hành cung của trẫm, đến sau cùng y thuật còn không bằng một nữ nhân!”
Thái y khúm na khúm núm: “Khởi bẩm hoàng thượng, đó... đó là công chúa của Đại Sở…”
Cứ nhắc đến điều này hoàng đế Dạ Lương càng thêm tức tối: “Y thuật tốt
hay không thì liên quan gì đến việc nàng ta là công chúa Đại Sở! Các
ngươi giỏi tìm cớ cho bản thân quá nhỉ! Ngày thường trẫm nuôi các ngươi
để làm gì chứ, y thuật không tinh thông đã đành, còn biết thoái thác
trách nhiệm, truyền ra ngoài cũng chỉ khiến trẫm mất mặt!”
Các thái y cũng cảm thấy rất bất lực, rất oan khuất.
Vốn dĩ vết thương của Tần Như Lương cũng khép miệng rất ổn, nào ngờ hắn
ta chạy loạn khắp nơi như không hề hấn gì. Phen này hay rồi, không chỉ
vết thương nứt ra, hắn ta còn bị sốt nữa.
Sau cùng từng thái y đi chịu phạt.
Thẩm Nguyệt cẩn thận xử lý xong vết thương cho Tần Như Lương lại bắt tay giúp hắn ta hạ sốt.
Mặt mũi hắn ta trắng bệch, thều thào nằm trên giường.
Thẩm Nguyệt bận rộn một hồi, vừa dùng ngân châm châm cứu cho hắn ta, vừa lau người cho hắn ta, cơn sốt mới chịu giảm xuống.
Tần Như Lương nhíu chặt hàng lông mày, hé miệng ra dường như muốn nói gì đó.
Thẩm Nguyệt ghé tai lắng nghe, thấy hắn ta khẽ nói: “Lạnh…”
Người này trước nay thích cậy mạnh, cũng không biết thương bản thân, bây giờ yếu ớt đến mức biết than lạnh sao.
Thẩm Nguyệt kéo chăn cho hắn ta, cẩn thận giém lại, đặt hai tay hắn ta
vào trong, rồi lại lấy miếng băng trán bảo vệ trán cho hắn ta, để tránh
hàn khí tiếp tục xâm nhập từ phần đầu.
Bên ngoài mưa như trút nước, Tần Như Lương vẫn đang than lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT