Thẩm Nguyệt lại nhét que hàn vào lửa, lấy ra hai cái dùi đóng vào xương bả vai của sát thủ.
Nàng càng dùng sức thì máu tươi chảy ra càng nhiều, khiến tên sát thủ kia còn cảm nhận được tiếng xương mình chạm vào sắt.
“Cũng may là ngươi còn sống, nếu không ta biết đi đâu tính sổ với ngươi bây giờ”.
Nàng muốn đem những nỗi đau, vết thương mà Tô Vũ phải chịu trả lên người tên sát thủ kia gấp trăm lần.
Bất kể dùng đến cực hình gì, nàng đều không chớp mắt một lần.
Dùi sắt xé rách lớp áo của gã, lộ ra nửa thân trên tràn đầy vết thương của gã.
Tần Như Lương trông thấy một vết xăm lớn cỡ đồng xu trên cánh tay của sát thủ kia thì hơi tái mặt.
Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt lấy một cái cào sắt đưa cho lao vệ hành hình
bên cạnh và nói: “Cào tróc da của gã đi, lăng trì gã từng chút một, cho
đến khi chỉ còn một hơi tàn”.
Đại tướng quân gặp không ít cực hình như vậy, nhưng ông ta vẫn phải líu lưỡi nhìn Thẩm Nguyệt.
Lúc hành hình, dù tên sát thủ kêu gào thảm thiết thế nào đi nữa thì nàng cũng không thay đổi chút cảm xúc nào.
Về sau có thể thấy cả xương trắng lộ ra, đến cả lao vệ hành hình cũng không nỡ xuống tay nữa.
Phòng tra tấn tràn đầy mùi máu, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Đại tướng quân nói: “Ta sợ sẽ khiến công chúa và tướng quân khó chịu,
nên mời hai vị quay về trước. Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ khiến
gã muốn sống không được, muốn chết không xong, để giải mối hận của công
chúa.
Không chờ Thẩm Nguyệt nói chuyện, Tần Như Lương đã kéo Thẩm Nguyệt ra khỏi phòng tra tấn: “Ra ngoài đã rồi tính”.
Ra khỏi phòng tra tấn, cảm giác nặng nề và áp bức mới nhạt đi một chút.
Tần Như Lương nhếch môi, bước ra khỏi địa lao.
Thẩm Nguyệt khép mắt nhìn đôi tay mình nhuốm ít máu, nhìn như là bị nhuộm đỏ.
Nàng thản nhiên nói chuyện: “Cảm thấy ta rất độc ác sao?”
Tần Như Lương nói: “Ta chỉ không ngờ là cô sẽ như vậy thôi, cô hận hắn ta suýt thì hại chết Tô Vũ sao?”
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: “Nếu Tô Vũ gặp bất trắc gì, ta sẽ chém hắn ta thành trăm mảnh”.
Tần Như Lương liếc sang nàng, ánh mắt nàng kiên định vô cùng, có chút kinh hãi nhưng lại có vài điểm tịch mịch khó nói.
E là cũng chẳng có ai quan trọng như Tô Vũ trong lòng nàng.
Hắn ta chưa từng chú ý, đến khi hắn ta chú ý thì hắn ta đã thua hoàn toàn, không thể quay lại được nữa.
Hai người đứng ngoài địa lao, cửa ra của địa lao có một không gian có
thể che mưa chắn gió, để mỗi khi trời mưa thì nước mưa sẽ không tràn vào địa lao.
Sắc trời trước mắt tối sầm lại, tiếng sấm chớp từ xa tràn lan trong mây, hùng hồn mà trầm thấp.
Cuối cùng, Tần Như Lương nói: “Sát thủ trong địa lao kia là cao thủ đại nội của Đại Sở”.
Tần Như Lương là tướng quân Đại Sở, thỉnh thoảng phải phòng bị trong cung nên biết rõ mấy chuyện này.
Bình thường bên cạnh hoàng đế đều có những tử sĩ được bồi dưỡng bảo vệ
sự an nguy của hoàng đế, đồng thời đi làm những việc ít người biết.
Tần Như Lương nói: “Cao thủ đại nội do hoàng đế trực tiếp cai quản,
không ai được phép nhúng tay vào. Ban nãy ta thấy trên cánh tay hắn ta
có một vết xăm chỉ cao thủ đại nội mới có”.
Lời của hắn ta rất có lực chứng minh, rằng chủ mưu chuyện này chính là hoàng đế Đại Sở.
Chính là vị đường huynh khiến nàng mất nước, mất cha mẹ, bây giờ chính
người đó cũng muốn lấy mạng của nàng để đổi lấy lợi ích lớn của đất
nước.
Thẩm Nguyệt biết vị hoàng đế đó không yên tâm cho nàng quay về Đại Sở,
mà ngay từ đầu nàng cũng chẳng ôm hy vọng gì về tình thân giữa nàng với
hoàng đế.
Những gì nàng có thể thấy được chỉ có lợi dụng và hy sinh.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt bình tĩnh vô cùng: “Sao ngươi phải nói những điều này với ta, chẳng phải ngươi luôn ở phe hắn ta sao”.
“Ta nói ra thân phận của sát thủ liên quan gì đến lập trường của ta đâu. Đại Sở và Dạ Lương đang có xu thế hòa bình, ta cũng xuôi theo dòng nước mà thôi”, hắn ta nhấc chân bước ra: “Đi về thôi”.
Thẩm Nguyệt đi sau hắn ta, không tim không phổi nói: “Chỉ xuôi theo dòng nước à, Tần Như Lương, ngươi đã quen làm vậy rồi đúng không? Quả thật
đây là phương thức tự vệ tốt nhất mà”.
Trước kia hắn ta cũng làm vậy, trở thành chủ soái bên cạnh hoàng đế Đại Sở, giúp hoàng đế Đại Sở vượt mọi chông gai.
Mặc dù vậy, hắn ta khi ấy vẫn cứu nàng trước lời đàm tiếu của dư luận.
Tần Như Lương thuận miệng nói ra, Thẩm Nguyệt cũng vậy.
Nhưng không ngờ Tần Như Lương lại đột ngột quay người lại, Thẩm Nguyệt không kịp rút chân, suýt nữa đụng vào hắn ta.
Tần Như Lương nói: “Nếu bây giờ ta cho cô biết, ta chỉ không muốn thấy
cô gặp nguy hiểm thì chắc cô cũng chẳng tin. Cho nên ta việc gì phải
giải thích nhiều, cô cứ coi ta là hạng người ham sống sợ chết đi”.
Tiếng nói vừa dứt, trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng sấm sét.
Bầu trời âm u tràn ra khí lạnh, sau đó là mưa rào xối xả.
Cuối cùng mưa cũng rơi.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu tạt vào mặt còn thấy đau.
Chỉ trong chốc lát, nước mưa đã làm ẩm ướt mặt đất.
Thẩm Nguyệt có chút sững sờ, không biết đang sững sờ vì mưa hay vì lời
hắn ta nói: “Ai bảo ngươi là hạng người ham sống sợ chết?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT