Thẩm Nguyệt ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Vũ như thường lệ.
Đôi tay dặt hai bên người của hắn trắng nõn hoàn mỹ như một khối ngọc ấm áp, ngón tay thon dài cong nhẹ vẽ lên hình vòng cung đẹp mắt.
Tóc trên vai Thẩm Nguyệt bỗng nhiên buông xuống, từng sợi rơi trên ngón tay Tô Vũ mềm mại quấn lấy.
Ngón tay Tô Vũ run lên cực nhẹ.
Lại một đêm bình yên bên nhau.
Thẩm Nguyệt chỉ chuyên tâm chăm sóc Tô Vũ vẫn luôn không quan tâm tới tình hình hiện tại giữa Dạ Lương cùng Đại Sở.
Vốn dĩ họ nên trở về biên giới Đại Sở từ lâu nhưng đến nay vẫn bị trì hoãn nhiều ngày như vậy.
Đại Sở lúc đầu cho rằng là do Dạ Lương từ chối để công chúa Tĩnh Nguyệt, sứ thần cùng tướng quân trở lại Đại Sở, sau khi trải qua đàm phán mới
xác định được rằng họ gặp phải tập kích trên đường trở về.
Do đó vẫn phải đợi thương thế bình phục mới lên đường trở lại Đại Sở.
Họ bị tấn công trên lãnh thổ Dạ Lương khiến Đại Sở có rất nhiều chuyện để bàn.
Nhưng tên sát thủ cải trang thành binh sĩ Dạ Lương rốt cuộc có lai lịch
thế nào vẫn đang đợi truy xét kỹ lưỡng. Nếu không phân biệt trắng đen
liền động vũ khí ngược lại sẽ trúng phải kế ly gián khiêu khích của kẻ
có tâm.
Do đó Đại Sở bên kia trước mắt vẫn chờ thời cơ hành động, đợi Dạ Lương đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Nguyệt đút thuốc cho Tô Vũ xong như thường lệ, sau khi làm ẩm miệng hắn bằng một ít nước sạch liền mở cửa sổ để thay đổi
không khí.
Mặt trời treo trước núi, ánh chiều dương phủ lên gian phòng một lớp mạ vàng.
Đã vào trời thu, ánh nắng chiếu trên núi này cũng càng ngày càng tươi đẹp mà mất đi hai phần ấm áp.
Không khí trong phòng có chút mát mẻ, mùi thuốc nồng nặc trong chốc lát cũng tiêu tán phần nào.
Trong sân ngày thường không có nhiều cung nhân hầu hạ để tránh tai vách
mạch rừng, khi cần thiết lại không thể kịp thời truyền đạt.
Vì vậy, Thẩm Nguyệt cần gì và không cần gì đều sẽ ra ngoại viện có cung nữ chuyên biệt truyền lệnh.
Nửa đêm còn phải đun một lần thuốc, Thẩm Nguyệt liền đem ấm sắc thuốc,
bát thuốc và các đồ dùng khác ra ngoại viện cho cung nhân rửa sạch sẽ,
một tiếng sau họ sẽ gửi lại.
Nàng trở lại trong sân, cửa phòng hé nửa liền tiến vào trong phòng.
Chỉ là vừa đặt chân tới thềm cửa, Thẩm Nguyệt vừa mới ngước đầu, vẻ mặt thoắt cái thay đổi, người cũng như bị ghim chặt ở đó.
Vừa rồi khi nàng ra ngoài tất cả mọi thứ vẫn như thường, Tô Vũ bình thản ngủ trên chiếc giường đó, nhưng nàng chỉ rời đi trong chốc lát, lúc
quay lại giường trong phòng đã trống trơn, nào còn bóng dáng của Tô Vũ?
Hắn đâu rồi?
Không thấy Tô Vũ nữa rồi.
Trái tim Thẩm Nguyệt trùng xuống, quay đầu liền muốn ra ngoài tìm người.
Nhưng đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên vươn tới từ chỗ khuất sau
cánh cửa hé mở, bất ngờ mà chuẩn xác bắt lấy cổ tay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt kinh hãi, khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì một giây tiếp theo cả cơ thể liền nhẹ nhàng kéo vào trong.
Sau lưng dán lên bức tường cạnh cửa.
Mùi thuốc cùng hơi thở trầm hương thoang thoảng ập tới khiến nàng nhất thời hô hấp không thông.
Ngực nàng hơi phập phồng, nàng khẽ nâng mi, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt
của người đang ép sát mình, hốc mắt nàng chợt ửng đỏ, trong mắt cũng
dâng lên tia long lanh ẩm ướt.
Mái tóc hắn có chút tán loạn rủ xuống bả vai, bên ngoài chỉ hờ hững
khoác một tấm áo choàng, mặt mày dịu dàng, trên vầng trán còn quấn khăn
che màu trắng, ngũ quan vẫn tái nhợt gầy gò như cũ.
Nhưng dáng vẻ này là thứ Thẩm Nguyệt nằm mơ cũng muốn thấy.
Nàng dường như vừa rõ nét vừa mơ hồ nhìn thấy hắn cụp nửa mắt, đôi mắt
sâu thẳm dường như chứa đựng cả khung trời, cũng thấy được hình bóng của bản thân phản chiếu trong con ngươi ấy.
Còn chưa kịp nói ra lời nào thì cảm giác chua xót như đào núi lấp biển ập tới khiến cổ họng nàng tắc nghẹn.
Nàng muốn nói, Tô Vũ, chàng rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.
Sức khỏe của Tô Vũ vẫn còn rất yếu không còn chút sức lực. Hai tay hắn
chống lên mặt tường hai bên sườn mặt Thẩm Nguyệt, chậm rãi cúi đầu dựa
gần tới, giọng nói đầy xúc cảm cũng vang lên: “A Nguyệt, để nàng đợi lâu rồi”.
Hắn thấy nàng vì bản thân mà không ngừng gạt lệ, đó là một loại ngọt ngào tràn ngập khổ sở.
Vì vậy hắn vẫn kéo dài cho tới hiện tại.
Thẩm Nguyệt dựa vào lòng hắn hít một hơi thật sâu, mắt ánh nước mà cười: “Nhưng ta đau”.
Tô Vũ thấp giọng hỏi: "Đau ở chỗ nào? Ta hôn lên sẽ không đau nữa”.
"Trái tim".
Mãi một lúc lâu sau Tô Vũ mới buông nàng ra rồi ngoan ngoãn nằm lại lên giường.
Thẩm Nguyệt vén mở quần áo của hắn thấy băng gạc gần như đã bị máu nhuộm đỏ không khỏi vừa tức giận vừa sốt ruột.
Với tình trạng này của hắn chắc hẳn miệng vết thương đã nứt rách từ lâu nhưng lại khăng khăng không ngó ngàng tới.
Thẩm Nguyệt tháo băng gạc, bôi một lượt thuốc mới cho hắn, khi ghim
châm, toàn thân hắn vẫn có chút mềm nhũn không có sức, cần phải giống
như lần đầu tiên châm cứu cho hắn, sờ dò ra vị trí chính xác rồi chuẩn
bị một hồi mới cắm xuống.
Thân thể Tô Vũ không tốt, mấy ngày nay ngủ mê man tinh thần lại không
tệ, nói: “Xuống châm ngập ngừng như vậy là đang sợ sẽ đâm sai sao?”
Thẩm Nguyệt thản nhiên đáp: “Ta chỉ là có chút vô lực, sao lại thành sợ đâm sai rồi?”
Tô Vũ híp mắt, hiểu ý đáp lại: “Đều là lỗi của ta mới khiến nàng khó xử như vậy”.
Thẩm Nguyệt đâm xuống một châm: “Mới từ đường hoàng tuyền trở về, sao lại nói nhiều như vậy rồi".