Nàng thình lình quay lại nhìn Tần Như Lương, sâu xa nói: “Đại Sở không có khả năng lấy bảy tòa thành ra đổi lấy mạng của hai ngươi, cho nên chỉ có một người được quay về, ta đã lựa chọn, ông ta chết, ngươi sống”.

Ánh mắt bình tĩnh tịch mịch của nàng khiến Tần Như Lương cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra.

Triệu Thiên Khải chết dưới mặt đất.

Từ lúc ông ta dám không chút kiêng dè mà tát Thẩm Nguyệt ngã xuống bàn, ông ta đã bị phán tội chết.

Máu tươi còn rỉ ra từ người ông ta, sau đó đóng băng lại.

Thẩm Nguyệt đi ra khỏi lao, Tô Vũ nói với lao vệ như ra lệnh cho hạ nhân trong nhà: “Lấy ít nước đến đây”.

Trong phòng tra tấn có nước, dùng để hắt tỉnh người chịu tra tấn.

Nước kia lạnh vô cùng.

Lúc Thẩm Nguyệt đưa hai tay vào rửa máu, nước lạnh làm nàng càng tỉnh táo hơn.

Tô Vũ nói: “A Nguyệt, không cần phải để hai tay mình nhuốm máu đâu”.

Thẩm Nguyệt rửa rất lâu, thay mấy chậu nước, cho đến khi trong nước không còn màu máu nào.

Nàng nói: “Ta biết mình đang làm gì”.

Đến khi quay lại bàn đàm phán, lao vệ cũng đã bẩm báo lên trên mọi chuyện trong đại lao.

Hoàng đế Dạ Lương cùng một đám đại thần đều kinh ngạc.



Bọn họ khổ cực bắt Triệu Thiên Khải, còn để Triệu Thiên Khải giết không ít tướng sĩ Dạ Lương chính là vì giữ lại một mạng của ông ta, sau này trao đổi với Đại Sở càng dễ hơn.

Không ngờ rằng, cho sứ thần Đại Sở đi vào lao một chuyến, họ lại tự giết người của mình.

Khác gì miếng ăn đến mồm rồi còn rơi.

Đại thần Dạ Lương thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ quay lại thì vỗ bàn nổi giận nói: “Cho các ngươi vào xem tù binh chứ không phải để giết tù binh! Các ngươi dám động đao trong nhà tù của Dạ Lương, là không coi Dạ Lương ra gì!”

Hoàng đế đã biết hết tình hình trong lao.

Không ngờ công chúa Tĩnh Nguyệt này không chỉ thông minh mà ra tay cũng rất quyết đoán, lúc giết Trấn Nam tướng quân cũng không hề chớp mắt.

Đây không phải người phụ nữ tầm thường.

Thẩm Nguyệt thản nhiên ngồi xuống, nói với Tô Vũ: “Bây giờ Tô đại nhân có thể nói chuyện với họ được rồi”.

Tô Vũ thản nhiên nói: “Trấn Nam tướng quân đánh lén Dạ Lương, ý đồ phá hư đàm phán hòa bình của hai nước, vốn nên xử theo quân pháp, cộng thêm việc ông ta hẳn đã giết rất nhiều binh sĩ Dạ Lương, bây giờ lấy mạng ông ta để giải mối hận của hai bên chẳng phải là chuyện nên làm hay sao?”

Đại thần Dạ Lương cả giận nói: “Vậy giờ còn hòa đàm cái gì nữa?”

Tô Vũ hỏi: “Hiện tại Dạ Lương còn muốn Đại Sở nhường bảy tòa thành trì?”

Đại thần Dạ Lương nói với vẻ đương nhiên: “Trước kia Dạ Lương ta thua Đại Sở, cắt nhường ba thành, bây giờ ngoài việc trả lại ba thành kia ra thì còn đổi mạng hai vị tướng quân này thành bốn tòa thành, yêu cầu này không hề quá đáng!”

Tô Vũ nói: “Ban đầu Dạ Lương yêu cầu năm tòa thành, bây giờ đổi ý thành bảy tòa. Dạ Lương muốn dùng Trấn Nam tướng quân đổi lấy hai tòa nhưng điều này không thực tế chút nào. Chưa nói đến việc mạng của Trấn Nam tướng quân không đáng giá hai tòa thành, hiện nay ông ta chỉ là một thi thể, càng không đáng tiền”.

“Người là do các ngươi giết!”



“Nhưng cũng đã chết trong lao của Dạ Lương mà”.

Đại thần Dạ Lương mặt đỏ tía tai: “Người muốn phá rối hòa đàm không phải Trấn Nam tướng quân mà là các ngươi mới phải! Đường đường là công chúa và sứ thần một nước mà lại hành hung trong lao, bây giờ còn muốn trèo lên đầu Dạ Lương chúng ta, đừng mơ!”

Các đại thần khác cũng đều kiên định nói: “Bảy tòa thành trì, không thiếu một tòa, không thì gặp lại trên chiến trường đi!”

Tô Vũ nhướng mày nói: “Thực ra ta cũng không có ý kiến gì, Tô mỗ chỉ là sứ thần Đại Sở, hết thảy đều phải nghe theo quân lệnh. Nếu hòa đàm thất bại thì chỉ còn cách sử dụng bạo lực thôi”.

“Các ngươi muốn chó cùng cắn giậu à?”

Tô Vũ nói: “Nếu Dạ Lương có đủ binh lực và tài lực để bình định Đại Sở thì cớ gì phải muốn ngồi đây đàm phán, đòi bảy tòa thành chứ? Đại Sở tổng cộng có bốn mươi hai tòa thành kia kìa”.

Sau trận chiến lần trước, Dạ Lương vẫn rất phẫn uất với Đại Sở, mặc dù không chiếm đoạt được, nhưng nhiễu loạn biên cảnh Đại Sở, đoạt lại số thành trì trước đây bị cắt ra cũng là có nắm chắc.

Trước mắt mọi người đều biết rõ Đại Sở không đủ lực, Dạ Lương cũng mệt mỏi, chiến tranh bộc phát lên thì không ai được lợi, nhưng lại khiến cho nước Bắc Hạ gần đây đang phát triển nhặt được chỗ tốt.

Hoàng đế Dạ Lương cười khẩy: “Chưa nói đến việc xa xôi, bây giờ mà đánh thật, công chúa Tĩnh Nguyệt và sứ thần còn có thể sống sót rời khỏi đây sao?”

Tô Vũ nói: “Vậy phải xem bệ hạ có dám mạo hiểm hay không”.

Hoàng đế Dạ Lương sắc bén nhìn Thẩm Nguyệt: “Sứ thần nói đến thân thế của công chúa Tĩnh Nguyệt à? Trước kia Đại Sở nội loạn, hoàng đế hoàng hậu chết trong cung, nếu Bắc Hạ thật sự lo cho hoàng hậu thì sao không duỗi tay ra giúp?”

Ông ta nở nụ cười thâm sâu: “Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Đại Sở sớm thay đổi chính quyền, cũng chẳng thấy Bắc Hạ có động tác gì. Bắc Hạ há lại vì một công chúa vong quốc mà làm to chuyện ra? Sứ thần quá để ý đến công chúa Tĩnh Nguyệt này rồi đấy”.

Thẩm Nguyệt không thể không thừa nhận là hoàng đế Dạ Lương nói cũng đúng.

Nếu Bắc Hạ thật sự quan tâm thì sao lại bỏ mặc suốt bao năm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play