Nếu đụng phải một nhân vật hung tàn, chôn đủ một lượng thuốc nổ dưới
chân núi, sau vài trận đùng đoàng hành cung còn có thể sừng sững không
ngã sao?
Đây chính là tình tiết một người không chết thì đều không chết, mà nếu phải bỏ mạng thì là cả nhà mà.
Khi đến bên mép hào trời, đại tướng quân quen thuộc xuất trình lệnh bài, để đại nội thị vệ từng người đi qua.
Đầu tiên đại tướng quân đẩy Liễu Thiên Hạc, kẻ đang bị trói gô chắc chắn lên lối đi được bện từ dây thừng thô to cùng gỗ rắn chắc, phía sau
không có lối thoát vì vậy hắn chỉ có thể tiến lên phía trước.
Đại tướng quân đi ngay sau Liễu Thiên Hạc.
Sau đó mới là Tô Vũ cùng Thẩm Nguyệt lần lượt bước lên lối đi.
Khi giẫm chân lên con đường gỗ và dây thừng từng hồi cót két cũng vang
lên, con đường gỗ theo đó khẽ lắc lư. Dưới chân hư không khiến người ta
phải kinh hồn táng đảm.
Nàng lo lắng mướt mồ hôi: “Cái này thực sự đủ vững chãi sao?”
Đong đưa qua lại như vậy khiến nàng cảm thấy nếu sơ sẩy sẽ có khả năng
sẽ rơi xuống, cú rơi này sợ rằng sẽ ngã tới tan xương nát thịt.
Bóng dáng của hai người một người chặn phía trước một người che phía sau nên không ai nhìn thấy hành động thân mật này của họ.
Chỉ là trong lòng Thẩm Nguyệt cũng kinh sợ hoảng loạn vì động tác bất ngờ này của hắn.
Nàng im lặng muốn giẫy tay ra trong tiềm thức, ngón tay Tô Vũ nghịch
ngợm trêu chọc lồng cùng một chỗ với mười ngón tay của nàng, không cho
phép nàng rút ra.
Đại tướng quân Dạ Lương nói: “Đừng nói tới việc chỉ có vài người này, cho dù cả một trăm người cùng đứng đây cũng chịu được”.
Mãi cho đến khi sắp đi xong con đường gỗ đầy bất ổn này Tô Vũ mới âm thầm buông tay nàng ra.
Ở phía bên kia sớm đã có cung nhân nhận được tin tức đến tiếp đón, đưa mọi người vào trong hành cung.
Phía dưới hành cung có một hầm giam, đại tướng quân áp giải Liễu Thiên
Hạc đến đó trước, còn cung nhân thì dẫn Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ tới nơi
nghỉ ngơi.
Thời tiết ở đây quả nhiên mát mẻ, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy đỉnh núi tuyết cách đó không xa.
Trời vừa sẩm tối liền có một làn sương mỏng bao phủ xung quanh khiến khung cảnh nơi đây bay bổng giống như một xứ sở thần tiên.
Mỗi nhành cây ngọn cỏ, từng viên gạch cột gỗ đều thấm đượm hơi thở của thiên nhiên hoang sơ.
Điều kiện cho cuộc đàm phán hòa bình tại nơi này quả thực tốt hơn tại
thành Diệp rất nhiều, tuy nhiên toàn bộ đều là người của Dạ Lương, nếu
Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ thương lượng không tốt có thể thuận lợi xuống núi hay không lại là chuyện khác.
Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ được sắp xếp đến đâu, biệt uyển được chuẩn
bị cho nàng này chỉ có một mình nàng ở, ngoài ra còn có hai cung nữ.
Sau khi vào cửa, đồ trang trí trong phòng ngủ đủ đầy hoa lệ, ngay cả
trang phục Thẩm Nguyệt thay cũng được chuẩn bị thỏa đáng, đúng là chiếu
theo trang phục của công chúa Đại Sở mà chuẩn bị.
Thẩm Nguyệt cong môi, đúng là muốn ngoại giao trước, quân sự sau mà.
Nàng vào phòng mở ra cửa sổ, bên ngoài hàng rào núi xanh rậm rập, quả thật đẹp như tranh vẽ.
Nước dùng để tắm rửa là nước suối trong vắt, vô cùng ấm nóng thư thái.
Cung nữ thả cánh hoa lên mặt nước, muốn hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm.
Thẩm Nguyệt chỉ để các nàng canh giữ ở ngoài bình phong và gọi họ vào khi cần thiết.
Sau đó liền tự mình cởi bỏ quần áo rồi chui vào bồn tắm.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự rất thoải mái, lâu rồi nàng chưa được tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi tắm xong, cung nữ giúp nàng chỉnh trang mái tóc dài ẩm ướt, dùng bếp lò hương hong khô, sau khi chải lại búi tóc, Thẩm Nguyệt càng cảm
thấy thư thái.
Sau đó có cung nhân tới báo tin hoàng đế đã sắp xếp yến tiệc trong hành
cung, muốn mở tiệc chiêu đãi công chúa cùng sứ thần của Đại Sở.
Thẩm Nguyệt đương nhiên phải tham gia buổi tiệc rượu này.
Dưới sự dẫn đường của cung nhân đi theo họ đến đại điện.
Đến trước cửa điện vừa hay cùng Tô Vũ chạm mặt, Tô Vũ cũng đã tắm rửa
một trận, trên người còn thoang thoảng một mùi hương tươi mát.
Hai người cùng nhau bước vào đại điện đang vang lên tiếng đàn sáo du dương.
Hoàng đế Dạ Lương ngồi trên ngai vàng cao xa, bên cạnh là một đám triều
thần Dạ Lương, tất cả đều đang chờ đợi sự xuất hiện của hai người họ.
Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đúng mực đứng trên điện chào hỏi với hoàng đế Dạ Lương.
Hoàng đế nói: “Hai vị khách quý từ phương xa tới không cần câu nệ, mời
ngồi. Nếu đã tới rồi thì hãy nghỉ ngơi một đêm, tối nay không bàn chuyện chính trị, công chúa và sứ thần cứ thỏa thích vui chơi”.
Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ cảm ơn rồi về chỗ ngồi xuống.
Ngay sau đó liền biểu diễn ca múa, các cung nữ lần lượt bưng lên các món ăn đủ màu sắc được đựng trong khay bạc.
Toàn cảnh vui vẻ hoà thuận, chỉ là thi thoảng quan viên Dạ Lương lại ném tới những ánh mắt dò xét về phía này.
Đều là bữa tiệc đón gió tẩy trần nhưng lần này không giống với lần trước khi Triệu Thiên Khải làm chủ nhà tiếp đón tại thành Huyền.
Những món ăn địa phương ở Dạ Lương đều được dày công nấu nướng, sắc hương vẹn toàn, không hề thua kém sơn hào hải vị.
Hoàng đế nói: "Đây là những món ăn đặc sắc của Dạ Lương, nếu công chúa Tĩnh Nguyệt không chê có thể nếm thử xem”.
Trên thực tế Thẩm Nguyệt cũng đã động đũa: “Trước đó ta có may mắn được
dùng qua một hai lần, nhưng ta nghĩ thế nào cũng không so được với mùi
vị của chính quốc. Chỉ nhìn thôi cũng đã kích thích vị giác rồi, Tĩnh
Nguyệt xin cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của bệ hạ, vậy ta cũng không
khách sáo nữa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT