Lúc này Tần Như Lương lại đột nhiên cảm thấy không còn hiểu được người trong lòng của mình nữa.

Tần Như Lương chậm rãi nhíu mày, nắm lấy tay Liễu Mi Vũ nói: "Không sao, cho dù nàng ta có nói gì thì ta cũng sẽ không tin một lời nào. Sau này nàng hãy cố gắng tránh xa nàng ta để không bị tổn thương nữa".

"Mi Vũ biết".

Nhưng Liễu Mi Vũ chỉ đồng ý ngoài ý ngoài miệng chứ trong lòng làm sao có thể chịu được.

Có vẻ như Tần Như Lương không định động vào đứa con của Thẩm Nguyệt một lần nữa. Nhưng nàng ta làm sao có có thể đứng yên nhìn bụng của Thẩm Nguyệt ngày một to lên sau đó lại bình an hạ sinh nghiệt chủng kia?

Không được, nàng ta phải nhanh chóng tìm ra cách khác.

Nàng ta không thể ra mặt phá hoại, chắc chắn phải âm thầm tạo ra một vụ tai nạn.

Vì lý do này nên Liễu Mi Vũ ngày đêm vắt óc bày mưu tính kế, thần sắc có chút tiều tụy.

Hương Phiến rất nhạy bén, bèn nghiêng người nói: "Nô tỳ có một kế, nô tỳ nghe nói cái ao cạn ở góc vườn sau đã lâu không được dọn dẹp, gần đây mới phát hiện ra có đỉa tràn lan trong ao, không ai dám xuống ao, quản gia đang tìm người bên ngoài dọn dẹp, nếu như tiện nhân kia rơi xuống cái ao đó thì đừng nói là đứa trẻ, ngay cả mạng có khi cũng không giữ được".

Ánh mắt Liễu Mi Vũ sáng lên, nét mặt lộ rõ vẻ điên cuồng. Nếu như có thể khiến cho Thẩm Nguyệt rơi xuống đó thì chỉ cần một lát nàng liền bị hút thành thây khô.

Liễu Mi Vũ dày công tính kế để đối phó với Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt thì không hề có thời gian để ý đến nàng ta.

Tranh thủ thời gian mang thai rảnh rỗi, Thẫm Nguyệt đã dùng than đen vẽ vài bức biếm họa ghép lại thành những câu chuyện ngắn ngộ nghĩnh.

Nguồn cảm hứng tất nhiên xuất phát từ những chuyện không thể không nói giữa đại tướng quân cùng tiểu thiếp của hắn ta rồi.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên mang chồng bản vẽ gửi cho Liên Thanh Châu, dự định sẽ sắp xếp chúng thành nhiều tập biến thành truyện tranh để bán. Đây là mặt hàng chưa từng có ở Đại Sở cho nên chắc chắn sẽ bán được.

Khi Liên Thanh Châu vừa mới tiếp nhận bản vẽ thì đã vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Đây là tranh do công chúa vẽ sao?"

Ngọc Nghiên trịnh trọng gật đầu đáp: "Nô tỳ đã tận mắt xem công chúa vẽ tranh".



“Thật sự rất thú vị”, Liên Thanh Châu nhẹ nhàng cười nói.

Ban đầu hắn còn thấy phong cách vẽ mấy nhân vật trong tranh có chút kỳ dị, nhưng càng xem thì lại càng thấy chúng rất bắt mắt, hơn nữa cách kể chuyện bằng tranh lại rất sống động.

Là một doanh nhân, Liên Thanh Châu sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội làm ăn nào.

Liên Thanh Châu nói: "Trở về bẩm báo với công chúa, ta sẽ nhận những bức tranh này, về sau sẽ chia lợi ích cho công chúa".

Sau đó Liên Thanh Châu hỏi thêm về tình hình hiện tại của Thẩm Nguyệt, Ngọc Nghiên đã kể lại cho hắn ta nghe từng chuyện một. Nghe xong những chuyện đó thì nét mặt của Liên Thanh Châu lại trở nên vô cùng hưng phấn.

Không ngờ chỉ trong một hai thắng ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Sau khi Ngọc Nghiên từ biệt, Liên Thanh Châu không chút do dự nói với quản gia: "Chuẩn bị kiệu".

Một lúc sau, Liên Thanh Châu ngồi trên kiệu đi đến phía trước Kinh Uyển ở đông thành.

Ở đây có rất nhiều phủ đệ xa hoa, người có thể sống ở đây đều là nhân vật quyền quý ở kinh thành.

Liên Thanh Châu muốn đến đây tạo dựng chỗ đứng vững chắc để làm ăn buôn bán thì không thể không móc nối với những nhân vật quyền quý này, cho nên thỉnh thoảng hắn lại đến đây để thăm hỏi một số quan viên trong triều.

Hắn cũng đã mua cho mình một phủ đệ ở Kinh Uyển này.

Hiện giờ Liên Thanh Châu trước tiên trở về nhà mình ở Kinh Uyển sau đó từ cửa sau đi vào phủ đệ bên cạnh.

Phủ đệ bên cạnh rất vắng vẻ, ở sâu trong đình viện vô cùng tĩnh mịch.

Có thể thấy được gia chủ rất bí ẩn.

Ở đây không có nhiều người hầu, nhìn thấy Liên Thanh Châu đi tới thì rất cung kính dẫn Liên Thanh Châu đi qua đại sảnh dẫn đến hậu viện.

Cánh cửa thư phòng ở hậu viện đang khép hờ.

Từ bên trong truyền ra mùi trầm hương thoang thoảng.



Liên Thanh Châu nhấc chân bước vào, ngồi xuống chiếu trúc bên ngoài rèm, cung kính nói: "Sư phụ".

Qua bức rèm trúc trước mặt có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi. Y phục của người đó rất chỉnh tề, vẫn trầm mặc như lúc đầu, nhìn thoáng qua đường nét trông đẹp như một bức tranh.

Liên Thanh Châu đưa cho người đó xem những bản vẽ của Thẩm Nguyệt.

Người đó nhẹ nhàng nhận lấy, căn phòng yên tĩnh lúc này chỉ vang lên tiếng lật giấy. Khi xem qua những bức tranh, những ngón tay thon dài của người đó còn lưu luyến chạm vào chúng.

"Đây là tranh do A Nguyệt vẽ sao?"

"Phải".

"Đúng là rất đặc biệt", sau khi xem xong thì người đó liền trả tranh lại cho Liên Thanh Châu, sau đó nói nhấn vào câu sau: "Sau này những chuyện vặt vãnh không cần hỏi ý kiến của ta, chuyện nàng muốn chỉ cần không quá vô liêm sỉ thì ngươi đều thuận theo ý của nàng đi".

Liên Thanh Châu im lặng, dở khóc dở cười nói: "Công chúa từ khi tỉnh lại đã thay đổi tính tình rồi. Nếu sư phụ cứ nuông chiều nàng thế này thì sớm muộn gì công chúa cũng trở thành một kẻ vô lại. Nghe Ngọc Nghiên kể lại rằng nàng bây giờ thậm chí còn dám đánh cả tướng quân".

“Hửm?”, người bên trong hiển nhiên là rất sửng sốt, nhưng điều đầu tiên người đó quan tâm là: “Có đánh được không?"

Liên Thanh Châu toát mồ hôi nói: "Đánh được rồi, nàng tát Tần Như Lương một bạt tai rồi lại đá hắn thêm một cước. Tần Như Lương muốn đánh lại nhưng công chúa đã chuẩn bị sẵn một con dao, suýt chút nữa thì đâm thẳng vào ngực Tần Như Lương. Bây giờ công chúa không dễ ức hiếp, trở thành một người có thù tất báo, nếu như dám chọc giận nàng thì ta sợ có khi nàng còn đốt cả phủ tướng quân".

Người đàn ông bên trong bức màn trúc nhếch môi mỉm cười nói: "Đáng ra nàng còn nên mạnh tay thêm một chút. Ngay cả chuyện khốn nạn như gả cho tên Tần Như Lương nàng ấy cũng đã làm rồi thì chuyện này cũng không tính là quá đáng".

Nụ cười này giống như đang chế nhạo nhưng lại có chút không giống, Liên Thanh Châu cuối cùng cũng không phân biệt được sư phụ của hắn đang vui hay không vui. Giống như người đang vui vì những chuyện công chúa đã làm bây giờ, nhưng lại không vui vì chuyện công chúa đã gả cho Tần Như Lương trước kia?

“Còn đứa trẻ thì sao?”, người đó lại hỏi.

Liên Thanh Châu đáp: "Mọi chuyện đều ổn. Hiện tại công chúa đang cố gắng hết sức để tìm một lối thoát cho bản thân".

Hắn nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn giữ kín chuyện Thẩm Nguyệt suýt chút nữa đã sảy thai. Chuyện này đã qua, có nhắc lại cũng chỉ tạo thêm nhiều rắc rối.

Nhưng ngày hôm nay khi Ngọc Nghiên đến Liên phủ giao tranh thì Liễu Mi Vũ theo dõi từ lâu đã tìm được một cơ hội hoàn hảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play