Thẩm Nguyệt một bước cũng không lùi về phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Hoắc tướng quân kịp thời lên tiếng: “Công chúa nói có lý, Triệu tướng quân không thể bất kính với công chúa”.
“Ta bất kính với nàng ta hay không cũng chưa tới lượt ngươi xen vào”.
Hoắc tướng quân cơ thể bị băng bó, ngón tay âm thầm mở chuôi kiếm để có thể rút ra khỏi bao với tốc độ nhanh nhất.
Triệu Thiên Khải lớn gan làm bậy quen rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
Nếu thật sự dám ra tay với Thẩm Nguyệt, Hoắc tướng quân lập tức sẽ rút kiếm.
Chỉ là lúc này Tô Vũ không nhanh không chậm chìa tay ấn cán đao của ông ta xuống.
Ngược lại Thẩm Nguyệt không lo lắng Triệu Thiên Khải sẽ ra tay lúc này.
Trong doanh trướng cũng không phải chỉ có nàng và Triệu Thiên Khải, còn
có rất nhiều cặp mắt đang dõi theo.
Triệu Thiên Khải nói: “Cô nói bổn tướng làm hai nước đại loạn. Bổn tướng nói cho cô biết, mỗi một tấc đất của Đại Sở ban đầu cũng dựa vào hài
cốt và máu tươi của vô số người đổi lấy! Bây giờ triều đình lại muốn vì
một Tần Như Lương lấy ra năm thành trì trao đổi tới cùng với Dạ Lương!
Triều đình để mồ hôi xương máu của biết bao tướng sĩ ở đâu! Một đứa con
gái như cô thì biết cái gì, còn ăn nói bậy bạ nữa, có tin bổn tướng một
đao chém cô không!”
Ngay sau đó Triệu Thiên Khải lại nhìn Thẩm Nguyệt không rõ ý tứ, ông ta
tràn đầy giễu cợt nói: “Nhìn dáng vẻ thì cái tên Tần Như Lương kia quả
thực ở trong thôn quê dịu dàng lâu quá rồi, cho tới khi đến chiến trường thì không chịu nổi một kích. Bản thân hắn không tốt, bị Dạ Lương bắt
sống, dựa vào đâu mà muốn Đại Sở trả giá lớn để đổi lại cái mạng của
hắn?”
Thẩm Nguyệt nhún nhún vai đầy vô nghĩa, nàng bình thản nói: “Đây là ý
chỉ của hoàng thượng, bọn ta có thể có cách gì đây, chỉ có thể tuân theo hoàng mệnh. Nói không chừng là hoàng thượng nể trọng đại tướng quân,
nào có nỡ để tổn thất một ái tướng”.
Lời này đã kích thích đến Triệu Thiên Khải, ông ta cắn răng nghiến lợi
nói: “Tần Như Lương hễ đã coi mình là quân nhân thì nên lấy quốc gia
thiên hạ làm trọng! Nếu hắn biết sống chết của mình khiến Đại Sở phải bỏ ra cái giá nặng nề như vậy thì hắn nên tự kết liễu mình đi, để cho Dạ
Lương cũng không thể mang hắn ra làm tiền đặt cược!”
“Phì”, Triệu Thiên Khải thô lỗ phun lên đất: “Không phải một tướng quân, Đại Sở ta không phải là không có tướng quân!”
Thẩm Nguyệt nhíu mày, nàng khoan thai nói: “Đại Sở quả thật không thiếu
tướng quân, nếu như đổi lại Triệu tướng quân bị bắt làm tù binh, Triệu
tướng quân cũng sẽ lo nghĩ đến Đại Sở đầu tiên, tình nguyện buông bỏ
công trận hiển hách, từ bỏ vinh hoa phú quý tự kết liễu mình không?”
Triệu Thiên Khải ngừng một chút, ông ta cười nhạo nói: “Bổn tướng không
xấu như Tần Như Lương, sẽ không trở thành tù binh của Dạ Lương như hắn.
Chỉ một điểm này thôi bổn tướng đã không làm được!”
“Ồ, vậy sao?”, Thẩm Nguyệt như cười như không đáp: “Nhưng sao ta lại
nghe nói, nếu không phải Triệu tướng quân làm lỡ quân cơ mất nửa canh
giờ, làm sao ông lại bị vây công chứ, nếu không phải Triệu tướng quân
không kịp thời hạ lệnh cho các tướng sĩ rút lui, làm sao có thể chết
nhiều người đổ nhiều máu như vậy?”
Triệu Thiên Khải mặt liền biến sắc, mắt ngậm sát khí nhìn về phía Hoắc tướng quân sau lưng Thẩm Nguyệt.
Hoắc tướng quân không thẹn với lương tâm, căn bản không cần chột dạ.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ông luôn miệng nói các tướng sĩ dùng mồ hôi và máu bảo vệ thiên hạ Đại Sở, nhưng Triệu tướng quân lại có thể không thèm
chớp mắt một cái, bất kể giá nào cũng phải để các tướng sĩ uổng công đi
chịu chết, ông đưa bọn họ vào đâu chứ?”
Triệu Thiên Khải cười ngang ngược điên cuồng nói: “Cô cho rằng chỉ dựa
vào mấy từ này của cô, còn có cả mấy từ của lão già kia thì hoàng thượng có tin hay không?! Nói đến cùng thì hoàng thượng tin bổn tướng hay tin
các ngươi?”
Thẩm Nguyệt cười nhạt nói: “Cái này không thể nghi ngờ, hoàng thượng
đương nhiên là tin Triệu tướng quân. Nếu Triệu tướng quân cố ý làm bậy,
muốn phá hư lần đàm phán hòa bình này, vậy thì ông cứ việc làm cho tốt,
chờ khi hai nước lại nổi lên chiến loạn, ta cũng muốn xem tốt cuộc Triệu tướng quân thắng trận hay bị đánh bại”.
Triệu Thiên Khải chỉ tức giận không có sát khí, cho nên Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh.
Triệu Thiên Khải giơ kiếm kề vào cổ Thẩm Nguyệt, tay Tô Vũ ấn tên bội
kiếm của Hoắc tướng quân, ngón tay thon dài khẽ dùng sức miết vào cán
đao.
Khí tức trên người hắn thản nhiên, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.
Tất cả sát khí đều ngưng tụ trên bàn tay đang muốn rút kiếm ra khỏi bao.
Cứ như vậy từng người đều có thể nhẫn nhịn, nhưng Hạ Du lại không nhịn
được, lúc này hắn ta đứng ra nói: “Cái loại Trấn Nam tướng quân bỏ đi
như ông thật là vô pháp vô thiên rồi!”
Chỉ là lời nói vừa dứt, hắn ta liền bị Thẩm Nguyệt thuận tay kéo đi.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh nói: “Nếu Triệu tướng quân một lòng muốn giết ta thì đã ra tay lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ”.
Nàng nói tiếp: “Nếu Triệu tướng quân nắm chắc mình đánh bại được Dạ
Lương, vậy tranh chấp đầu năm giữa Đại Sở và Dạ Lương bắt đầu, sao không thấy Triệu tướng quân thắng ngay từ trận đầu tiên hả? Nếu cuộc chiến
tranh còn tiếp tục, ắt sẽ là một trận trường kỳ kháng chiến, phía bắc có Bắc Hạ gây hoang mang rồi, Đại Sở không có khả năng có nhiều binh lực
chi viện, Triệu tướng quân đã tính qua chưa, năm nay đã bao lâu rồi
không mưa?”
“Bao lâu không mưa thì liên quan gì đến bổn tướng?”
Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Từ xuân hạ luân chuyển đến nay chưa từng rơi nửa giọt mưa, dòng sông cạn kiệt, hoa màu khô héo, sắp có một trận hạn
hán kéo dài, lại vào lúc thu hoạch lương thực, nếu thu hoạch không tốt,
lương thảo cũng khó mà tiếp tục. Nếu Triệu tướng quân muốn khai chiến
với Dạ Lương, không có lương thực thì ông khai chiến thế nào? Ông muốn
để mọi người đều chết đói ở trên chiến trường?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT