Ngay thời khắc tên sát thủ kia xông tới, Tô Vũ kéo lấy cổ tay của Thẩm
Nguyệt, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi xe ngựa, quay người cực nhanh vài vòng
rồi dừng lại ở khoảng cách bên ngoài hai trượng.
Sát thủ không lập tức đuổi theo họ mà trước hết phải vén rèm che của xe
ngựa lên, nhìn xem bên trong thùng xe còn người nào khác không.
Lúc này, Thẩm Nguyệt đã có thể kiên định tin rằng, chúng đến đây để nhắm vào Hạ Du.
Bây giờ trong xe ngựa đã không còn người nào khác, sát thủ cũng không cần biết ai là ai, lập tức nhào tới phía trước.
Thẩm Nguyệt đang nghĩ có nên dụ tên sát thủ này tới nơi mà thị vệ không
thấy được hay không, như thế mới tiện cho Tô Vũ động thủ, nàng cũng có
thể giúp hắn đôi chút.
Thẩm Nguyệt vốn tưởng rằng Thanh Hạnh sẽ báo cho Hạ Du trốn thật xa,
nhưng nào ngờ Hạ Du lại đột ngột quay trở về vào đúng lúc này.
Hạ Du thấy sát thủ đang tiến lại gần Thẩm Nguyệt và Tô Vũ mà thị vệ
đang bị quấn chân không thể thoát ra được, hắn ta lập tức hô lên với tên sát thủ kia, hoàn toàn không sợ chết: “Bắt nạt một người trói gà không
chặt, đáng mặt hảo hán gì chứ! Có giỏi thì nhắm vào ta đây này!”
Thẩm Nguyệt nhìn theo hướng âm thanh, bỗng chốc thấy toàn thân mình bất ổn.
Ngay sau đó, một số sát thủ ở phía trước quả nhiên rất có nghĩa khí, chuyển hướng lao về phía Hạ Du.
Chắc hẳn sau khi so sánh thì chúng cảm thấy Hạ Du giống với mục tiêu của chúng hơn.
Thẩm Nguyệt quát ầm lên với Hạ Du: “Đồ ngốc! Còn không mau chạy đi!”
Hạ Du bấy giờ mới hoàn hồn, túm lấy Thanh Hạnh quay đầu chạy mất.
Tên sát thủ cầm đầu thấy vậy bèn giơ thanh kiếm trong tay lên, phóng vào lưng của Hạ Du.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Nguyệt rất ăn ý, đưa phi
tiêu phòng thân cho Tô Vũ. Tô Vũ nhón lấy phi tiêu, thần sắc nặng nề như sấm chớp nghìn cân, hắn cũng lập tức phóng phi tiêu ra.
Hạ Du giật mình quay đầu lại, sợ hãi đến mức tim gan phèo phổi sắp vọt cả ra ngoài.
Hắn ta trông thấy thanh kiếm bén nhọn kia tới gần trong gang tấc, đột
nhiên một chiếc phi tiêu từ bên cạnh bay tới, trùng hợp trúng ngay lưỡi
kiếm kia, khiến thân kiếm bay lệch hướng, cắm vào thân cây bên cạnh.
Tô Vũ khẽ nói: “Nàng đi tiếp ứng cho Hạ Du, sát thủ cứ để ta xử lý”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Được, chàng phải cẩn thận đấy”.
Nói xong, hai người cùng lúc lao vào sâu trong rừng cây, lần lượt chạy về hai hướng.
Thẩm Nguyệt chạy lên phía trước tiếp ứng Hạ Du, Tô Vũ đuổi theo hắc y nhân từ phía sau.
Hạ Du và Thanh Hạnh lần mò trong bóng tối, chạy vào rừng cây, rõ ràng
hắc y nhân ở phía sau càng lúc càng gần, thế mà đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau.
Bóng người dao động, trong không khí ngập tràn mùi máu tanh, không ngừng kích thích cảm quan của Hạ Du.
Đột nhiên phía trước có người xông tới, Hạ Du và Thanh Hạnh không khỏi giật mình.
Hạ Du vô thức chắn trước mặt Thanh Hạnh, chuẩn bị liều mạng với người này.
Không ngờ giọng nói căng thẳng của Thẩm Nguyệt đột nhiên lọt vào tai hai người: “Làm cái quái gì thế hả! Ngươi còn định đánh nhau với ta chắc,
không may chạy đi!”
Thẩm Nguyệt kéo hai người kia, nhân lúc Tô Vũ đang giữ chân đám sát thủ, ba người bất chấp mọi thứ, điên cuồng trốn chạy về phía trước.
Mà mấy sát thủ đang giao đấu cùng thị vệ trong rừng ban nãy thấy Hạ Du
xuất hiện cũng lục tục tách ra, bắt đầu đuổi theo hắn ta.
Tô Vũ câu giờ được nhất thời nhưng không thể kiềm chân tất cả sát thủ, về sau lục tục có thêm sát thủ đuổi tới.
Thẩm Nguyệt như có lửa đốt trong lòng, vừa lo lắng cho an nguy của Tô
Vũ, vừa không biết phải làm thế nào để thoát được tình cảnh khốn khó
hiện giờ.
Đừng nói một mình nàng không ứng phó nổi, bây giờ còn kéo theo hai người không biết võ công như Hạ Du và Thanh Hạnh.
Thẩm Nguyệt không biết mình đã dồn hết sức lực tháo chạy thế nào trong
tình huống không nhìn rõ đường, Hạ Du và Thanh Hạnh phía sau bị nàng kéo cho lảo đảo, nhưng không thể dừng lại.
Một khi dừng lại, sát thủ sẽ đuổi kịp, đến lúc ấy không ai chạy được.
Thẩm Nguyệt tức đến mức thở không ra hơi: “Không phải bảo ngươi đi thật
xa sao, quay về làm gì, định đưa mạng cho chúng sao! Thanh Hạnh ngươi
làm việc kiểu gì thế!”
Thanh Hạnh cũng không thở nổi: “Nô tì không kéo nổi… Ngài ấy cứ đòi quay về…”
Hạ Du cũng thở hồng hộc: “Cô đừng trách nàng ta, là tự bản thân ta đòi
quay lại. Ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi gặp chuyện, người chúng
thực sự muốn giết là ta, nhưng lại để cô rơi vào nguy hiểm, cả đời ta
không thể yên lòng nổi”.
Thực ra xuất phát điểm của Hạ Du là tốt, hắn ta rất nghĩa khí, không nỡ bỏ lại Thẩm Nguyệt mạo hiểm một mình.
Nhưng nếu hắn ta vừa có thể nghĩa khí vừa có thể dùng tới đầu óc thì cục diện cũng không đến mức như hiện giờ.
Thẩm Nguyệt phát điên: “Vậy ngươi cảm thấy bây giờ ba người chúng ta rơi vào nguy hiểm thì tốt ở đâu hả!”
Hạ Du trầm ngâm, hắn ta sốt ruột đáp: “Ôi chao đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau chạy thôi, chúng sắp đuổi tới nơi rồi!”
Lúc này Thanh Hạnh hoảng hồn nói: “Chúng ở trên cây!”
Sát thủ tay chân nhanh nhẹn, còn biết khinh công, nhảy qua nhảy lại giữa những cành cây không thành vấn đề.
Ngay khi hai tên sát thủ từ trên ngọn cây lao thẳng xuống dưới, Thẩm
Nguyệt không nghĩ được quá nhiều, tiện tay rút hai cây trâm trên đầu
Thanh Hạnh, trong đầu bất giác nhớ đến cảnh tượng khi Tô Vũ đối phó với
cơ thiếp kia, một đòn lấy mạng.
Bàn tay nàng dồn lực, nhìn hai bóng đen kia chẳng khác nào hai con chim nhạn giang cánh trong bóng đêm.
Sức lực chảy tràn khắp cơ thể nàng, Tô Vũ làm được, nàng cũng có thể làm được.
Thế là hai cây trâm bay ra khỏi bàn tay của Thẩm Nguyệt, vô cùng tàn nhẫn, bắn thẳng về phía bóng đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT