Nàng nói: "Cái tên đó ngày thường chắc chắn rất ghét ngươi cho nên mới bỏ đá xuống giếng như vậy".
Hạ Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là hắn ta cùng với người mẹ tiện nhân của hắn ta đã liên thủ hại chết bà nội! Ta có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho hắn ta!"
Thẩm Nguyệt thấy nước mắt của hắn ta đã trào ra liền giơ tay giúp hắn ta lau đi rồi nói: "Nếu như ngươi đã không đánh đồng ta với đám bạn xấu thì ngươi mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".
"Thẩm Nguyệt, ta có thể ôm cô một cái được không? Ta nghĩ như vậy thì ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút", nét mặt của Ha Du trông vô cùng đau khổ.
Thẩm Nguyệt nghiêng người thoải mái ôm hắn ta để an ủi.
Ban đầu hắn ta còn có thể chịu đựng được nhưng ngay sau đó hắn ta đã bật khóc nức nở trên vai nàng.
Khi Hạ Du còn ở trong phủ thừa tướng thì hắn là đứa cháu được lão phu nhân sủng ái nhất và hắn cũng thương bà nội của mình nhất.
Nhưng bà nội của hắn ta đã nôn ra máu và chết ngay trước mặt hắn ta, thậm chí còn có nhân chứng khai rằng là do chính hắn ta đã khiến cho bà nội tức đến chết!
Hạ Du không thể chịu nổi đả kích này, hắn ta tự biết mình đã bị hãm hại, xảy ra chuyện như vậy thì người được lợi nhất chính là nhị nương cùng huynh thứ của hắn ta.
Hạ Du căm hận bọn họ đã hại chết bà nội nên đã cầm kiếm chém nhị nương của hắn một đường ngay tại chỗ.
Hạ tướng cũng vô cùng kính yêu lão phu nhân, trong lúc ông ta đang cực kỳ bi thương thì ông ta lại đi tin lời của mấy người nhị nương làm chứng nói Hạ Du làm lão phu nhân tức chết, lại tận mắt nhìn thấy Hạ Du muốn giết nhị nương cho nên lửa giận ngập trời liền đuổi đánh Hạ Du ra khỏi cửa.
Ông ta cũng tuyên bố, từ nay về sau, Hạ Du không còn là con trai của Hạ gia nữa, để cho hắn ta ở bên ngoài tự sinh tự diệt.
"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
"Từ ba ngày trước".
“Vậy là ngươi đã lưu lạc đầu đường xó chợ suốt ba ngày nay sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Tại sao ngươi không đến tìm ta?"
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng một công tử quần là áo lụa như Hạ Du lại có thể trở thành một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ giống như ăn mày trong suốt ba ngày.
Trong ba ngày này hắn ta không có chỗ để ngủ, không có thức ăn để ăn, đã bị bỏ rơi lại còn bị ức hiếp.
Không ai trong số những người bạn ngày xưa của hắn ta vươn tay ra giúp đỡ bởi vì hắn ta đã bị đuổi ra khỏi nhà và Hạ tướng không còn nhận hắn ta là con trai nữa.
Cả đời này chắc chắn Hạ Du cũng sẽ không thể quên được ngày hôm nay phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Hạ Du nói: "Bà nội của ta khi còn sống yêu thương ta nhất nhưng ta chỉ là một đứa cháu bất hiếu, thậm chí còn không thể tìm ra được hung thủ đã hại chết bà nội".
"Ta thật vô dụng, cho dù ta có đau đớn, hối hận, khổ sở đến đâu thì bà nội của ta cũng sẽ không sống lại được nữa", Hạ Du chảy nước mắt giàn giụa, trước kia cho dù lên trời xuống biển hắn ta cũng chưa từng cảm thấy bất lực như hôm nay.
"Ta nghe cha ta nói cô tuy là công chúa nhưng cũng chỉ là công chúa tiền triều, bản thân cô còn chưa thể lo được cho mình thì làm sao ta có thể đến tìm cô được, chẳng lẽ lại muốn lôi cô cùng chìm xuống nước hay sao?"
Thẩm Nguyệt nói: "Vậy là do ngươi sợ liên lụy đến ta sao?"
Nàng lại nói: "Cho dù ta chỉ là công chúa tiền triều thì ta cũng sẽ giúp ngươi".
“Tại sao?”, Hạ Du bối rối hỏi.
Thẩm Nguyệt nghĩ đến một người rồi nhẹ nhàng nói: "Bởi vì có người đã từng nói với ta rằng ngươi là một người đơn thuần".
Ngọc Nghiên mang bữa ăn tới, Hạ Du thật sự đã mấy ngày rồi không ăn cơm cho nên vừa thấy đặt đồ ăn xuống thì hắn ta đã ăn ngấu nghiến.
Ngọc Nghiên thấy vậy cũng không đành lòng, liền nói: "Nhị công tử đừng nóng vội, trong bếp còn nhiều lắm".
Thẩm Nguyệt đã gặp Hạ tướng trong bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của Bắp Chân, nàng thấy rõ ông ta cũng chỉ còn một đứa con trai này để thừa tự, ngoài miệng tuy hùng hùng hổ hổ nhưng trên thực tế nhưng vẫn rất dung túng sủng ái.
Cái chết của lão phu nhân bị đổ cho Hạ Du, có lẽ chuyện này đã chạm vào giới hạn của Hạ tướng.
Hạ tướng đã quá thất vọng cho nên mới đuổi Hạ Du ra khỏi nhà.
Điều quan trọng nhất là phải giải quyết hiểu lầm giữa Hạ tướng và Hạ Du càng sớm càng tốt.
Hai mắt Hạ Du đã đỏ hoe, hắn ta nói: "Ta với ông ta chẳng có hiểu lầm gì hết. Ông ta cho rằng ta đã giết chết bà nội thì ta cũng không muốn làm con của ông ta nữa. Dù sao trong mắt ông ta thì ta cũng chỉ là một đứa con bại gia chuyên rước họa về cho ông ta mà thôi".
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ muốn nhờ cô giúp ta một việc".
"Ngươi nói đi".
"Ta muốn nhờ cô trong lúc đi phúng viếng thì mang theo ta quay về Hạ gia. Ta muốn làm tròn chữ hiếu của mình trước linh cữu của bà nội. Ta nhất định sẽ tìm ra bằng chứng bọn họ đã hại chết bà nội để an ủi vong linh bà nội trên trời".
Hạ Du nói Hạ tướng sẽ không cho hắn quay về Hạ gia nữa, lại càng không cho phép hắn ta đi tiễn lão phu nhân lần cuối, thậm chí nhìn lão phu nhân lần cuối một lần cũng không được.
Hạ Du muốn trở về Hạ gia thì chỉ có thể cải trang rồi nhờ người khác mang theo mình cùng đi.
Lão phu nhân đã tạ thế ba ngày, thời gian này đã đủ để Hạ gia sắp xếp linh đường và báo tang.
Quả nhiên, phủ tướng quân rất nhanh đã nhận được tin báo tang từ Hạ gia.
Lão phu nhân Hạ gia vốn là cáo mệnh phu nhân, Hạ tướng cũng là một vị quan tài đức, nay lão phu nhân đã tạ thế thì quan viên khắp nơi cũng nên đến chia buồn.
Tần Như Lương không có ở đây cho nên mọi việc đều do Thẩm Nguyệt làm chủ.
Hạ gia đã báo tang tới phủ, nàng không có lý do gì mà không đi.
Sang ngày thứ hai, tình trạng tinh thần và thể chất của Hạ Du đã tốt lên rất nhiều.
Thẩm Nguyệt bảo quản gia mang tới một bộ y phục người hầu để cho Hạ Du thay.
Trước khi đi, Thẩm Nguyệt đã hỏi Hạ Du chi tiết về tình huống lúc lão phu nhân qua đời.
Hạ Du chỉ nói rằng lão phu nhân trước khi chết đã hộc máu không ngừng, mặt mày tái xanh sau đó ngã xuống đất chết ngay tại chỗ, không thể nói thêm một câu nào.
Ngày hôm đó lão phu nhân rốt cuộc đã nếm qua thứ gì, chạm qua thứ gì, Hạ Du thật sự không thể biết được.
Bây giờ muốn quay lại tìm chứng cứ chỉ e rằng khó càng thêm khó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT