Vượt qua một đêm giày vò này, Liễu Mi Vũ có ngu ngốc đến đâu cũng nên phản ứng lại rồi.
Tối hôm qua nào phải do tửu lượng của nàng ta kém, rõ ràng là bị kẻ khác tính kế, ngoài Thẩm Nguyệt nàng ta không nghĩ ra được người thứ hai
muốn hãm hại mình.
Liễu Mi Vũ bấu chặt móng tay vào da thịt, hận tới khóc ra máu. Nàng ta
gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn tới đôi mắt ngấn lệ của
Hương Lăng, nàng ta bỗng nhiên giơ tay hung hăng tát lên mặt nàng ta.
Hương Lăng không kịp trở tay bị đánh tới ngã ngồi xuống đất, nàng ta vừa che gò má vừa kinh ngạc không thôi: “Phu nhân?”
“Hương Lăng, ngươi dám bắt tay với ả Thẩm Nguyệt hèn hạ kia phản bội ta?”
Hương Lăng vừa bò sấp tới vừa kêu thảm thiết: “Phu nhân minh giám! Nô tỳ ngàn vạn lần không dám làm vậy mà! Người mới là chủ nhân của nô tỳ, làm như vậy có ích lợi gì với nô tỳ, nô tỳ cũng tham gia vào trong đó, sao
dám bán đứng phu nhân đây?”
Nghĩ lại cũng đúng, cho dù Liễu Mi Vũ làm việc gì cũng đều ép buộc Hương Lăng nhúng tay vào, có cho nàng ta ăn gan hùm mật báo nàng ta cũng
không dám làm chuyện đó.
“Ngươi nói rõ từng chữ cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hương Lăng thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Nàng ta đúng là làm theo mọi thứ theo sự sai bảo của Liễu Mi Vũ, cho
thuốc vào trà của Thẩm Nguyệt, sau đó Liễu Mi Vũ kính trà lừa gạt nàng
uống xuống.
Sau đó Thẩm Nguyệt trở lại Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi, Hương Lăng lại đi cửa sau len lút thả người vào.
Bởi Hương Lăng lo lắng Liễu Mi Vũ sau khi say rượu một mình trở về Phù
Dung Uyển sẽ không có người chiếu cố, nàng ta liền dẫn tên đàn ông đó ra sân sau, chỉ là không có thời gian để đưa người tới Trì Xuân Uyển mà
chỉ chỉ cho hắn phương hướng tới Trì Xuân Uyển, sau đó lại gọi bà tử tới Trì Xuân Uyển dẫn dụ Thôi thị cùng Ngọc Nghiên rời đi, bản thân cũng
vội vã vòng ngược trở về.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng trên đường đến Trì Xuân Uyển phải đi
qua Hương Tuyết Uyển, mà tên đàn ông đó liền chui vào Hương Tuyết Uyển.
Và càng không ngờ tới Liễu Mi Vũ không trở lại Phù Dung Uyển, mà thay vào đó lại nằm trong Hương Tuyết Uyển.
Đợi Hương Lăng trở lại Phù Dung Uyển tìm vòng trong lượt ngoài đều không thấy người đâu, trong cơn hoảng loạn mới chạy tới cầu xin Tần Như Lương phái người đi tìm kiếm.
Lời giải thích này nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
Liễu Mi Vũ nghe xong thì hừng hực lửa giận, cho dù muốn bới móc lỗi sai trong lời nói của Hương Lăng cũng tìm không ra.
Hương Lăng lại lăn dài lệ nóng: “Phu nhân rõ ràng đã trở về Phù Dung
Uyển, tại sao lại đến Hương Tuyết Uyển? Nô tỳ cũng không biết rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, có phải là, có phải là… công chúa đã sớm phát hiện
ra điều bất thường nên mới đối phó với phu nhân như vậy?”
Liễu Mi Vũ gào thét: “Ngoại trừ ả ta ra còn có thể là ai? Chắc chắn là ả đàn bà đê tiện đó!”
Cẩn thận suy xét lại thì Liễu Mi Vũ đột nhiên nhớ ra trong bữa tiệc tối
qua Ngọc Nghiên bên cạnh Thẩm Nguyệt có nhắc nhở có một cái lỗ ở sau váy của nàng ta.
Khi đó Liễu Mi Vũ không lưu ý chỉ một lòng ngoảnh đầu nhìn làn váy.
Giờ nghĩ lại, sai sót chắc chắn xảy ra vào lúc đó! Là Thẩm Nguyệt vụng
trộm đổi trà của nàng ta thành chiếc chén có bỏ thuốc sẵn kia!
“Thẩm Nguyệt! Ta với ngươi không đội trời chung!”, Liễu Mi Vũ chỉ tay
lên trời lập thề: “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải nếm trải tất
cả những gì mà ta đã phải chịu đựng!"
Sau đó Tần Như Lương cũng không bao giờ đến gặp nàng ta thêm lần nào nữa.
Chớp mắt trời đông lạnh giá đất trời cũng một mảnh tiêu điều.
Lá liễu trong Trì Xuân Uyển cũng lìa cành rụng hết chỉ còn trơ lại cành cây.
Thôi thị quét lá rụng liền quét thành một đống lớn, sau đó chất rơm củi để sưởi ấm.
Năm nay chậm chạp không đổ tuyết, thỉnh thoảng trời xanh sẽ có nắng quang.
Bắp Chân không thích bí bách trong phòng, bé ngược lại thích ra ngoài sân chơi đùa.
Thẩm Nguyệt khoác cho bé một chiếc áo bông nhỏ, nhưng Ngọc Nghiên luôn
không yên tâm bé mặc không đủ dày và ấm áp sẽ bị đông lạnh mất.
“Mặc quần áo quá dày sẽ không tiện cử động tay chân, Bắp Chân của chúng
ta là bé trai, sẽ không mỏng manh như vậy có phải hay không?”
Bắp Chân lắc lư thân hình nhỏ bé khiến khóa trường mệnh phối trên trang phục kêu leng keng giòn tan.
Âm thanh đó trong trẻo như một cơn gió.
Bất cứ khi nào Thẩm Nguyệt nghe được đều bật cười híp mắt.
Bởi nàng chốc chốc sẽ nhớ tới đây là khóa trường mệnh Tô Vũ đã tặng cho con trai của mình.
Nàng coi Tô Vũ như một người bạn, nên trong tiềm thức cũng tự thuyết
phục bản thân bạn bè thỉnh thoảng nghĩ đến nhau là chuyện bình thường.
Kinh thành nổi phong ba rồi.
Trên đường to ngõ nhỏ, sau bữa cơm trà chiều nhàn rỗi, ngoại trừ bàn tán về việc hậu viện nhà hiển quý nào có mâu thuẫn còn thảo luận về những
chuyện khác.
Ví dụ như vì giao thương vùng biên cảnh đã dấy lên xung đột giữa biên
giới Dạ Lương- Đại Sở, dẫn tới loạn lạc leo thang, binh sĩ biên giới của hai bên đã rục rịch gây chiến với nhau.
Lần cuối cùng Dạ Lương thất bại dưới tay Đại Sở đã là chuyện của vài năm trước.
Dạ Lương hiếu chiến, không cam tâm khuất phục trước Đại Sở, hơn nữa
thắng bại là chuyện thường tình trong nhà binh, không thể phân định
thắng bại lâu dài qua một trận chiến.
Dạ Lương nuôi binh tích trữ quân lương sớm đã có dã tâm nổi loạn gây chiến.
Một khi xảy ra xích mích giữa hai quốc gia ở biên giới, Dạ Lương cầu còn không được, chỉ sợ không thể quẫy vũng nước này càng thêm đục.
Mà vị trí lãnh thổ của Đại Sở lại bị kìm kẹp ở giữa nên khá khó chịu.
Ở phía bắc của Đại Sở vẫn còn một nước nữa là Bắc Hạ.
Vài năm trước, nội chính Bắc Hạ nhiễu nhương kéo dài hơn mười năm nên
vẫn luôn trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, do đó khi Đại
Sở khởi binh chống lại Dạ Lương mới không canh cánh nỗi lo biên cương
phía bắc (bắc cương) này.
Tuy nhiên trong hai năm qua triều chính của Bắc Hạ dần bình ổn kèm theo
tốc độ phát triển cực nhanh và đang trên đà nước giàu dân mạnh.
Kể từ sau khi chính quyền Đại Sở được ‘thay máu’, mối quan hệ với Bắc Hạ càng thêm cứng nhắc.
Vào thời điểm này Đại Sở lại nổ ra chiến tranh với Dạ Lương không thể không đề phòng mối tai vạ bắc cương này.
Ắt hẳn Dạ Lương cũng nhìn ra điểm này nên mới ngông cuồng như vậy.
Mặc dù biên giới cách kinh thành ngàn dặm xa xôi, loạn lạc biên giới tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới sự phồn hoa nơi đây nhưng dư luận vẫn sục
sôi đàm luận, trong triều không thể không có hành động can thiệp.
Nếu không Dạ Lương sẽ càng không kiêng nể.
Ở nơi bí ẩn u tối, có một bàn tay đang âm thầm khuấy động bão đáp.
Thẩm Nguyệt biết đó là một bàn tay vô cùng đẹp đẽ có thể cầm bút cũng có thể nâng kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT