Tô Vũ lười biếng nói: “Bởi vậy, cô đừng nên biết thì hơn”.
Tô Vũ trải giấy bút ra, trong lúc quay đầu thì thấy hai bức tượng gỗ trong tay Thẩm Nguyệt, sắc mặt hơi sâu: “Cô giỏi tìm đồ nhỉ”.
Lúc Tô Vũ đang viết thư đáp lại thì Thẩm Nguyệt mới đặt hai bức tượng về bàn sách của hắn, hỏi: “Cô bé này là do ngươi khắc à?”
“Khắc lúc mới học”.
“Khắc ai đó? Là nữ cô nhi của ân nhân cứu mạng ngươi à?”
Tô Vũ khép mắt, khẽ nói: “Đêm nay cô hỏi chuyện nhiều quá đấy, cô sẽ khiến ta tưởng là cô đang thích ta đó”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Hừ, ta chỉ cảm thấy tiếc thay cho
ngươi thôi, đến khi nàng kia đi lấy chồng mà ngươi cũng không đem tặng
được”.
“Ai bảo ta dễ ngại chứ”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Ngươi dễ ngại chỗ nào thế, sao ta không nhìn thấy?”
Trong lúc nói chuyện, Tô Vũ đã viết thư xong, dùng sáp nến
niêm phong lại rồi mới bảo quản gia đưa cho người đưa tin.
Người đưa tin rời đi trong đêm.
Tô Vũ đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm,
kéo tay Thẩm Nguyệt: “Hôm nay có trăng, ta dẫn cô đi dạo”.
Thẩm Nguyệt thờ ơ đi theo hắn, hỏi: “Ngươi bảo Liên Thanh Châu đến Dạ Lương làm gì?”
“Hử?”
“Ta vừa vô tình liếc được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hắn đến biên
cảnh của Đại Sở với Dạ Lương, nhưng ta nghe nói Dạ Lương chiến bại,
không cùng một hướng với Đại Sở, biên cảnh hẳn là không thiếu gì mâu
thuẫn, hắn đến đó sẽ không gặp nguy hiểm sao?”
Tô Vũ híp mắt nói: “Hắn sắp về rồi, nói không chừng có thể kịp về kinh lúc cuối năm”.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Liên Thanh Châu gửi thư về nói, Liễu Thiên Hạc đã đi nương nhờ Dạ Lương.
Đi qua rừng trúc có chút tiêu điều vì mùa đông, không ngờ lại có một cảnh tượng khác.
Thẩm Nguyệt chưa từng đến nơi này, không ngờ đằng sau lại có một hồ nước cực rộng.
Mặt nước bình tĩnh, ánh trăng mịt mù chiếu dưới mặt nước, vô cùng mỹ lệ.
Trong rừng trúc có một hành lang mở ra, kéo thẳng đến giữa hồ.
Tô Vũ phất áo ngồi xuống, gập chân lại, kéo tay Thẩm Nguyệt: “Ngồi xuống đây với ta”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc chắn là do ánh trăng này đang tác
oai tác quái, khiến cho nàng không biết nên từ chối thế nào.
Nàng ngồi sóng vai với Tô Vũ, thấy bên ngoài hành lang gỗ
không có lan can nên buông thõng hai chân xuống, đung đưa không có quy
luật.
Góc áo cũng bồng bềnh bay phất phơ theo, khẽ khàng linh động.
Lúc ở nhà hoặc đến chỗ các quan, ngoài quan bào ra thì Tô Vũ chỉ mặc đồ trắng nhạt như màu ánh trăng.
Dùng lời của hắn thì tức là lúc làm chuyện xấu mới phải mặc áo đen.
Ở những nơi mà người ta có thể nhìn thấy, hay những địa
điểm mà ánh sáng chiếu vào, hắn luôn ôn nhuận như ngọc, hiền hòa vô hại, là công tử không tranh quyền thế, là đại học sĩ đầy bụng kinh luân.
Thẩm Nguyệt cảm thấy hắn sống không quá vui vẻ.
Trước mặt người khác là một vẻ mặt, sau lưng lại là một mặt khác.
Cho đến nay, Thẩm Nguyệt mới hiểu hắn được một chút xíu.
Tối nay nghe được câu chuyện Tô Vũ phải giành giật sự sống
thế nào thì Thẩm Nguyệt lại thấy phức tạp, không biết là đang thông cảm
hay là đang... đau lòng, khiến nàng rất khó hiểu.
Một người lang bạt kỳ hồ, không biết cả ngày mình sinh ra,
chỉ biết sự tồn tại của mình là một điều thừa thãi, cảm giác đó sẽ ra
sao chứ?
Thẩm Nguyệt kéo lấy tay áo màu xanh nhạt mềm mại của hắn, hỏi: “Tô Vũ, đâu mới là ngươi thật? Đen hay trắng?”
Tô Vũ nói: “Cô bảo ta là đen thì ta là đen, cô bảo ta là trắng thì ta là trắng”.
“Tại sao phải sống mệt mỏi như thế? Ngươi không sợ sau này đến chính ngươi cũng không biết rõ mình là ai sao?”
Hắn mỉm cười, ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào tai Thẩm
Nguyệt: “Cô biết là được mà, chờ khi ta hồ đồ thì cô phải nhắc ta đấy”.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt thâm thúy của hắn.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi hiểu lầm rồi thì phải, ta cũng đâu có thân thiết với ngươi đến mức ấy”.
Tô Vũ im lặng trong chốc lát: “Nhưng cô coi ta là bạn mà,
lời nhắc nhở thiện ý giữa bạn bè với nhau cũng là bình thường chứ có sao đâu, có những người bạn còn ở chung với nhau cả đời kia mà”.
Mãi về sau, Thẩm Nguyệt mới hiểu được lúc Tô Vũ nói coi nàng là bạn thì có tâm trạng gì.
Thực ra Thẩm Nguyệt định nói, loại bạn có thể ở chung cả
đời rất là hiếm, có người thành gia lập nghiệp, có người giúp chồng dạy
con, tình bạn lâu dần sẽ phai nhạt.
Nhưng nếu nàng nói ra thì có vẻ hơi chưng hửng.
Tô Vũ khẽ chạm vào sáo trúc bên hông nàng, hỏi: “Cho ta
mượn thổi một chút được không? Ta quên mang sáo của ta rồi”.
Thẩm Nguyệt không nói gì, đưa sáo trúc tinh xảo cho hắn.
Tô Vũ xoay sáo trúc trong tay, sau đó đặt ở đầu môi, đầu
ngón tay khẽ di chuyển, giai điệu lưu loát liền nhẹ nhàng phát ra.
Cây sáo này đặc biệt nhờ vẻ ngoài đẹp đẽ và gia công tinh
xảo, nhưng tiếng sáo thổi ra thì dài hơn, so với các loại sáo chuyên
nghiệp thì thiếu đi vài phần ý vị.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại nghe được sự triền miên, giống như
ông trời tác hợp, như một lớp lụa mỏng phối hợp với ánh trăng mông lung.
Nó lẳng lặng bày ra, trải khắp mặt nước, trải trên bờ vai.
Thẩm Nguyệt chống cằm nghe đến mê mẩn.
Chờ Tô Vũ dừng lại một lúc lâu, nàng mới nói: “Ta giống như nghe được một câu chuyện gì đó, tiếc là không có rượu ở đây”.
Thẩm Nguyệt không phải kẻ ngu, từ nữ cô nhi mà Tô Vũ kể cho đến tượng gỗ mà nàng tìm được, rồi đến tiếng sáo của Tô Vũ, dường như
nàng đã biết được tầm quan trọng của nữ cô nhi kia ở trong lòng hắn.
Nàng nhếch môi nói: “Tối nay ngươi đúng là để lộ ra nhiều
chuyện rồi đấy, không giống ngươi bình thường chút nào cả. Là bạn của
ngươi, ta thực sự rất vui mừng vì ngươi có thể giãi bày tâm tư với ta”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Cần ta an ủi không?”
Tô Vũ điềm nhiên như không: “Cần, cô an ủi ta đi”.
“Ta cứ nghĩ ngươi chưa từng yêu ai cơ đấy, hóa ra không
phải, ngươi chỉ là không có được người mà ngươi yêu thôi”, Thẩm Nguyệt
chậm rãi nói.
“Việc giày vò nhất trên đời này không gì bằng việc không có được, khó trách, nàng kia đã làm vợ người ta rồi mà ngươi vẫn nhớ nhung không dứt”.
Thẩm Nguyệt không nói được bản thân đang mang tâm trạng gì.
Biết được Tô Vũ không nghiêm túc với nàng, trước giờ chỉ
luôn trêu đùa nàng, trong lòng hắn luôn có một người khác nên nàng cũng
không cần phải nghiêm túc với Tô Vũ, không cần có gánh nặng tâm lý,
giống như thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT