Dân cờ bạc nào bình dân một chút thì đến bàn cược ít, tiền nhiều không
có chỗ tiêu thì cứ đến bàn lớn. Mỗi khi ván cược bắt đầu là mọi người
xung quanh lại điên cuồng la hét, như thể chỉ cần giọng đủ lớn, thì phần thắng sẽ nghiêng về phía mình vậy.
Đó chính là khát vọng của dân bài bạc dành cho tiền tài và thắng thua.
Mỗi lần bước vào, sẽ rất khó bước ra.
Sau khi tiến vào sảnh lớn, tất cả mọi người đều cắm đầu vào bàn cược, căn bản chẳng có ai tiếp đón nàng và Ngọc Nghiên.
Ngọc Nghiên phát hiện, dù nơi này có hơi loạn, nhưng cũng không nguy hiểm như những gì nàng ta tưởng.
Dần dà, nàng ta cũng nhìn trái ngó phải quan sát giống Thẩm Nguyệt.
Họ đứng bên cạnh bàn đặt cược, thấy người ta đặt tiền vào, Ngọc Nghiên
lại quay sang nói với Thẩm Nguyệt: “Lần này ta thấy đặt lớn sẽ thắng”.
Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Tự tin thế hả?”, nói xong bèn lấy ra một
khối bạc vụn cho Ngọc Nghiên: “Cầm lấy thử xem, thua tính cho ta”.
Mặt Ngọc Nghiên xuất hiện vẻ bực tức: “Công tử nói chỉ xem thôi không đặt mà!”
Thẩm Nguyệt vòng tay qua cổ Ngọc Nghiên kéo sang một bên, nói: “Đâu có
đặt nhiều, chẳng qua là chơi giải trí, thử xem mình có may mắn không
thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn thử xem phán đoán của mình là đúng hay
sai hả?”
Ngọc Nghiên nhìn bạc vụn trong tay.
Đang chần chừ thì Thẩm Nguyệt đã đẩy nàng ta tới chỗ bàn đặt cược, cầm tay nàng ta đặt vào chỗ cược lớn.
Ngọc Nghiên vẫn giữ chặt khối bạc không chịu buông, Thẩm Nguyệt nói bên tai nàng ta: “Ngoan, buông ra”.
Nhà cái thấy Ngọc Nghiên cản trở quá bèn quát lớn: “Này, rốt cuộc ngươi
có đặt hay không đây, muốn chơi cứ chơi, không chơi thì né ra!”
Thẩm Nguyệt nói: “Ngại quá, tiểu đệ nhà ta mới đến lần đầu, vẫn chưa dám xuống tay”.
Cuối cùng, Ngọc Nghiên uất ức bĩu môi rồi mới quyến luyến buông tay ra.
Sau khi ván cược bắt đầu, nhà cái tuyên bố: “Đặt lớn thắng!”
Ngọc Nghiên nghệt mặt ra đó một lúc, hoàn toàn bỏ qua sự bối rối và buồn bã lúc nãy, nàng ta đã lấy lại tiền vốn, còn có cả tiền lời nên vui vẻ
nhảy dựng lên.
“Công tử, không ngờ chúng ta thắng được tiền thật này!”
“Thích thật đó!”, vui vẻ qua đi, Ngọc Nghiên lại như cụ già xụ mặt
xuống: “Nhưng bài bạc là không tốt, công tử không nên chìm đắm vào đó”.
Cùng với nguyên tắc chỉ chơi nhỏ, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên lượn lờ
khắp đại sảnh, thấy có ván nào chắc chắn lại đặt chút tiền, thắng một
hai ván là vui rồi.
Ngọc Nghiên chỉ chú ý vào những bàn cược, còn Thẩm Nguyệt lại để ý đến những người đến chơi.
Có rất nhiều người thua thảm trong này, chỉ còn đúng cái quần, cũng có
người muốn gỡ lại vốn nên lớn gan vay tiền của sòng bạc Thiên Kim, nhưng thường thì cái giá phải trả rất lớn.
Nếu không thể trả được trong thời gian quy định, có lẽ người đó sẽ bị
đánh đến mức còn nửa cái mạng, đấy là chưa tính đến việc bỏ cả mạng mình vào.
Quan sát sòng bạc Thiên Kim mấy ngày, có người mượn xong không trả nổi còn phải bán cả thê tử và hài nhi.
Đại Sở là thế, thiếu nợ trả tiền là chuyện hết sức bình thường. Chắc
chắn ông chủ đứng đằng sau sòng bạc Thiên Kim này phải có chút nhân
mạch, nên bình thường quan phủ cũng sẽ mặc kệ chuyện này.
Gần sòng bạc Thiên Kim có tiên sinh xem bát tự, tự nhận là bán tiên sống, trông giống một lão già mù.
Mỗi lần Thẩm Nguyệt đi ngang qua chỗ lão ta, bát tự tiên sinh lại cất
giọng như niệm kinh: “Tính bát tự, không đúng không lấy tiền, không đúng không lấy tiền”.
Hôm đó Thẩm Nguyệt đã dừng lại trước quầy hàng của lão, thấy trên mặt
bàn bày đầy giấy và bút viết bát tự thì cười híp mắt nói: “Có thật là
không đúng không lấy tiền không vậy?”
Bát tự tiên sinh thấy có việc làm ăn, lập tức lên tinh thần: “Bao đúng, không tin công tử cứ thử xem”.
Vì thế Thẩm Nguyệt lại hất vạt áo ngồi xuống, tùy tiện viết một ngày sinh tháng đẻ nào đó.
Tiên sinh bấm tay trong chốc lát, hoảng hốt nói: “Công tử, thứ cho ta nói thẳng, sắp tới ngươi sẽ có đại nạn thấy máu!”
Thẩm Nguyệt bèn đưa tay vỗ đầu lão ta một cái: “Đại nạn thấy máu cái đầu ngươi, mấy tên thần côn như ngươi lúc nào cũng có một câu đó, không
biết đổi mới đi hả?”
“Này, ngươi xem mệnh thì cứ xem, đang yên đang lành lại đi đánh người là sao?”, tiên sinh không phục.
Thẩm Nguyệt chống tay lên bàn, buồn cười nói: “Ngươi biết tính phải
không, tại sao không tính được việc mình sẽ bị đánh? Ngươi thử nói thêm
một câu nữa xem, đoán coi mình sẽ bị đánh thêm bao nhiêu cái nữa?”
Tiên sinh bực mình hất tay áo: “Bỏ đi, bỏ đi, ta không lấy tiền của ngươi là được chứ gì, ngươi đi đi!”
Thẩm Nguyệt cũng không vội, giữ lấy cán bút của lão ta hỏi: “Ngươi bị mù hả?”
“Ngươi mới mù ấy! Chỉ là mắt ta hơi nhỏ thôi!"
“Ta thấy ngươi làm ăn thế này cũng khó khăn nhỉ, dù sao cũng phải chờ có ai tới thì mới lừa được người đó thôi”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta thuê quầy
của ngươi dùng một chút, ngươi giúp ta viết chữ, ta trả tiền thuê cho
ngươi, sao? Kiếm được nhiều tiền hơn cái nghề thầy tướng số của ngươi
đấy”.
Bát tự tiên sinh đang rầu rĩ vì miếng cơm manh áo, định đổi nghề, nào ngờ lại có việc làm ăn lâu dài tìm tới tận cửa.
Lão ta sảng khoái đồng ý, cũng bàn xong giá cả với Thẩm Nguyệt.
Bảng hiệu được sửa lại, từ “Bán Tiên Sống” thành “Cho Vay Vốn Nhỏ”. Tuy lão ta cũng không biết cho vay vốn nhỏ là cái quái gì.
Thẩm Nguyệt chuyên nhắm vào những kẻ mê cờ bạc tầm trung, ăn mặc bình
thường hơn cả chữ bình thường. Chờ bọn họ thua sạch trong sòng bạc rồi
nàng lại tung mồi nhử ra, có thể cho họ mượn một số tiền nhỏ để đi lấy
lại vốn, nhưng thời hạn trả không được quá ba ngày, ba ngày sau phải trả cả gốc cả lãi.
Tất nhiên lãi rất cao, mượn năm lượng bạc phải trả sáu lượng, mượn mười lượng phải trả mười hai lượng.
Đại Sở chỉ quan tâm đến khế ước, chỉ cần có giấy trắng mực đen cộng thêm con dấu hoặc dấu tay là đã có hiệu lực. Đến lúc đó mà không chịu trả
tiền, có thể cáo quan.
Ngày đầu tiên Thẩm Nguyệt đã lôi kéo được một kẻ mê đỏ đen tới ký giấy, mượn mười lượng bạc.
Ngọc Nghiên ngồi bên cạnh nhìn mà thấy đau lòng, vậy là mười lượng bạc cứ thế bay mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT