Tô Vũ vừa vân vê một cây ngân châm, Thẩm Nguyệt đã co lại về phía sau, sợ hãi nhìn hắn: “Cmn, ngươi định châm kim để khơi thông cho ta á? Cái định mệnh, của ta có phải hàng giả đâu, ngươi cho là nó sẽ xẹp xuống như cái túi bóng à? Ngực của ta là hàng thật, không phải đâm trên người ngươi nên ngươi không đau đúng không!”

“Ta chỉ giúp cô khơi thông huyệt vị xung quanh để cô thoải mái hơn thôi mà”, Tô Vũ vô hại nói: “Cô yên tâm, ta sẽ không châm lung tung đâu”.

Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu như không châm linh tinh mà chỉ lưu thông huyệt vị thôi thì chắc nàng vẫn chấp nhận được. Hơn nữa ít ra vẫn tốt hơn cách mà Thôi thị nói.

Y thuật của Tô Vũ rất tốt, như vậy vừa an toàn lại vừa đảm bảo.

Thẩm Nguyệt uất ức nói: “Vậy thì ta tạm tin ngươi một lần”.

Tô Vũ đàng hoàng nhìn nàng: “Cô cởi đồ đi nào”.

“...Cởi, cởi đồ?”

“Cô không cởi đồ thì làm sao mà tìm được huyệt vị?”

Thẩm Nguyệt tức tối nói: “Ý của ngươi là ta vẫn phải cởi hết cho ngươi xem?”

“Nếu cô ngại...”

Tô Vũ còn chưa nói xong thì Thẩm Nguyệt đã cắt lời: “Được rồi, ngươi im đi, ôi chao đau ngực quá, cởi, cởi cái con mẹ nhà ngươi!”

Tô Vũ đành phải thả ngân châm xuống, nói: “Có cách không cần cởi vẫn làm được, cô muốn thử không?”

“Cách gì?”

Tô Vũ mỉm cười: “Nếu cô không chê thì ta có thể dùng tay xoa bóp huyệt đạo cho cô, như vậy thì không cần cởi nữa”.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Ta rất chê!”

Tô Vũ nghĩ một lúc rồi nhướng mày đề nghị: “Vậy hay là ta dùng cách nguyên thủy nhất, nếu cô không ngại thì ta có thể dùng miệng”.

Thẩm Nguyệt hoàn toàn không ôm hy vọng gì nữa, nằm ra giường: “Ta thấy ngươi đến đây là để cười nhạo ta thì có”.

Tô Vũ khẽ cười: “Sao, ta thành tâm muốn giúp cô mà, chẳng qua là cô không cho ta giúp thôi”.

“Ta cho ngươi giúp ta mới là lạ đấy”.



Tô Vũ không cười nữa, nói: “Đêm nay muộn quá, ngày mai cô bảo nhị nương lấy khăn ấm chườm cho cô, một ngày vài lần, xem có chuyển biến gì tốt không”.

Hắn chậm rãi thu lại ngân châm, lại nói: “Nếu không đỡ hơn thì cô phải chọn một trong ba cách ta vừa nói ban nãy, vì để lâu sẽ không tốt cho cơ thể”.

Thẩm Nguyệt méo miệng: “Từ khi nào ngươi biến thành đại phu sản phụ thế, đến cả mấy bệnh này của phụ nữ cũng chữa được?”

“Vừa khéo ta mới nghiên cứu gần đây, cho nên hơi hiểu một chút”.

Tô Vũ vẫn chọc Bắp Chân như cũ, mặc dù Bắp Chân ngủ không thèm quan tâm hắn, nhưng một mình hắn nghịch vẫn rất vui.

Đại khái là vì Bắp Chân quá đáng yêu nên ai gặp cũng thấy thích, Tô Vũ cũng không ngoại lệ.

Thần sắc của hắn cực dịu dàng, hỏi: “Lúc về có còn khóc nữa không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Nghe nói lúc ở trong cung thì khóc ghê lắm, ta chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng khi quay về thì không ừ hử tiếng nào”.

Tô Vũ nói: “Giờ cô có thể yên tâm rồi đấy, con trai không phải câm điếc”.

Thẩm Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ, nói: “Tô Vũ, lần sau ngươi có thể thêm một chữ ‘cô’ vào sau chữ ‘con trai’ không? Nếu không người ta sẽ hiểu lầm đấy. ‘Con trai cô không phải câm điếc’ nghe mới chính xác, hoặc ngươi cứ gọi là Bắp Chân luôn đi”.

“Lần sau ta sẽ chú ý”, hắn đứng dậy: “Muộn rồi, cô và Bắp Chân nghỉ sớm đi, ta về đây”.

Thẩm Nguyệt giúp Bắp Chân đắp chăn, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn. Khi hắn vừa đi ra đến cửa, định đóng lại thì Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Tô Vũ”.

Tô Vũ khựng lại, không quay lưng về mà chỉ nâng cao giọng, âm thanh như lông hồng, làm người ta ngứa ngáy: “Không nỡ cho ta đi à?”

Thẩm Nguyệt híp mắt cười: “Ngươi quả thật không lừa ta, giúp ta hoàn thành ước nguyện, Tô Vũ, cảm ơn ngươi”.

Tô Vũ như có như không nhếch khóe miệng, mở cửa ra ngoài.

Hôm sau, Thôi thị làm theo lời Tô Vũ, lấy khăn ấm chườm lên ngực Thẩm Nguyệt.

Chườm lên mấy lần thì tình hình của Thẩm Nguyệt cũng được cải thiện.

Lúc Ngọc Nghiên đem cơm trưa đến thì Thẩm Nguyệt còn đang ngồi bên giường, nàng vừa bỏ khăn chườm ra.



Ngọc Nghiên bưng lên một bát canh gà: “Công chúa, ăn cơm thôi ạ”.

Thẩm Nguyệt đi đến bên bàn ăn, vừa uống canh gà vừa nói: “Gần đây Phù Dung Uyển thế nào rồi?”

Ngọc Nghiên nói: “Từ khi công chúa phế tay của tướng quân thì Phù Dung Uyển cũng an phận hơn rồi. Liễu thị kia cũng không dám đến khiêu khích công chúa nữa, nô tỳ nghe nói là tướng quân rất ít khi đến Phù Dung Uyển, lại còn đến chỗ Hương Phiến qua đêm cơ”.

“Hương Phiến dạo này cũng đắc ý lắm, Liễu thị và nàng ta âm thầm giao tranh mấy lần đấy. Nô tỳ nhìn thấy mấy lần Hương Lăng động tay động chân vào đồ ăn của Hương Phiến”.

Thẩm Nguyệt đặt bát xuống, bình thản nói: “Ta cứ tưởng Hương Lăng là một người thông minh cơ”.

Hôm ấy, trời đã về đêm, Hương Lăng đi đến lấy thuốc cho Liễu Mi Vũ, trên đường đi qua cái đình bên hồ.

Không ngờ rằng nửa đường bị Ngọc Nghiên chặn lại.

Hương Lăng lui về sau hai bước, Ngọc Nghiên lạnh mặt nói: “Công chúa cho gọi ngươi vào đình ngồi một chuyến”.

Hương Lăng nhìn vào trong đình, thấy chỉ có một người đứng đó. Lúc này nàng ta bị gọi vào thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

Hương Lăng nói: “Nô tỳ đang muốn đi lấy thuốc cho nhị phụ nhân, không làm phiền nhã hứng của công chúa”.

Hương Lăng chưa kịp bước chân ra thì trong đình đã truyền đến tiếng của Thẩm Nguyệt: “Ngọc Nghiên, nếu nàng ta dám đi thì ngươi đẩy nàng ta xuống hồ cho chết luôn đi”.

Sắc mặt Hương Lăng tái mét, Ngọc Nghiên chặn trước mặt nàng ta cũng tỏ vẻ rất kiên quyết, không định rời đi.

Thẩm Nguyệt đứng trước mặt hồ, quay lưng lại với nàng ta: “Giờ ngươi chỉ có hai con đường để đi thôi, một là vào đây nói chuyện với ta, hai là xuống hồ làm quỷ nước, ngươi chọn đi”.

Cuối cùng, Hương Lăng cúi đầu, cẩn thận đi vào trong đình, phúc lễ: “Nô tỳ bái kiến công chúa, không biết công chúa có gì phân phó?”

Thẩm Nguyệt quay lại nhìn nàng ta, nói: “Chắc ngươi biết ta muốn nói gì với ngươi. Ngươi muốn tự khai ra hay là ta hỏi từng câu một?”

“Nô tỳ ngu dại, mong công chúa nói rõ hơn”.

“Vậy là ngươi không chịu khai ra rồi”.

Thẩm Nguyệt ép Hương Lăng đến bên mép đình, Hương Lăng cẩn thận lui về sau, đến khi không thể lui lại được nữa, cả người hơi run.

Hương Lăng nói: “Nô tỳ... nô tỳ thật sự không biết gì hết...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play