Thẩm Nguyệt buồn ngủ nói: “Với người khác thế nào thì ta không rõ, nhưng với ta thì hắn chắc là người tốt”.

“Đêm nay công chúa mới chỉ đi dạo hội đèn lồng với hắn một lần, sao lại biết hắn là người tốt?”

Đầu Thẩm Nguyệt đang hỗn loạn như nằm mơ, chậm rãi nhớ lại cảnh bàn tay trắng nõn của hắn cầm kiếm, phá tan ổ sơn tặc, cứu nàng thoát khỏi nguy nan.

Chẳng biết vì sao mà trong tiềm thức Thẩm Nguyệt luôn cho rằng bàn tay của hắn không nên nhuốm máu.

Hắn nên mặc áo bào sạch sẽ, để lộ ra bóng lưng thon dài đằng sau khung cửa sổ như ở viện thái học hôm đó, xung quanh là tiếng học trò đọc bài.

Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Không, hắn đã cứu ta, cũng đã giúp ta, nếu không có hắn thì ta đã có khả năng mất mạng khi sơn tặc bắt ta lên núi rồi”.

Ngọc Nghiên ngẩn người.

Nàng ta luôn cho rằng Tô đại nhân không quan tâm gì đến công chúa, nhưng hóa ra hắn đã luôn giúp đỡ công chúa.

Sau đó, Thẩm Nguyệt chính thức bắt đầu khôi phục và rèn luyện sau sinh.

Tô Vũ bảo nàng chờ thêm mấy ngày, mấy ngày này nàng rảnh rỗi, phải kiếm việc để làm, nếu không tâm trạng sẽ nóng ruột, vậy là rèn luyện thân thể luôn.

Bây giờ Ngọc Nghiên và nàng đang vận động co giãn.

Ngọc Nghiên đau đớn kêu oai oái, mồ hôi đầy người: “Công, công chúa... hay là người làm chậm thôi được không ạ... nô tỳ, nô tỳ đi rót nước cho người...”

Ngọc Nghiên định ăn gian, nhưng mới đi được hai bước thì Thẩm Nguyệt ở sau lưng nàng ta vừa giãn cơ vừa khẽ thở hổn hển nói: “Ngươi cứ thế đi, lần sau gặp phải đám Hương Lăng kia thì người bị đánh vẫn sẽ là ngươi thôi”.

Ngọc Nghiên nắm chặt tay, lại ý chí sục sôi quay về: “Không, nô tỳ phải đánh cho rơi răng bọn chúng ra!”

“Vậy có phải đơn giản hơn không, chỉ cần tay ngươi khỏe thì có thể quật ngã không chỉ một mà hai, ba đến bốn đứa ẻo lả như thế”.

Hai ngày sau, nàng nghe được tin từ trong cung truyền đến là Bắp Chân bắt đầu không chịu ăn uống gì.

Vốn dĩ Bắp Chân ngoan ngoãn không khóc không nháo, đột nhiên lại khóc như điên, nhũ mẫu trong cung nhân có làm gì cũng không dỗ được.



Người trong cung không có cách nào, bèn đến phủ tướng quân hỏi xem bình thường chăm sóc cho Bắp Chân thế nào.

Thẩm Nguyệt nói, thường ngày không có gì đặc biệt, Bắp Chân chỉ ngủ rồi tỉnh rồi ăn rồi ngủ.

Sau khi Ngọc Nghiên tiễn cung nhân đi thì Thẩm Nguyệt ở trong viện cũng thở ra một hơi.

Ngọc Nghiên cứ tưởng rằng Thẩm Nguyệt đang lo, đang định an ủi thì không ngờ Thẩm Nguyệt lại bật cười: “Hóa ra không phải câm hay điếc, nó vẫn biết khóc cơ đấy”.

Tảng đá luôn xoay quanh trong lòng Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Ngọc Nghiên yếu ớt nói: “Công chúa không sợ Bắp Chân khóc đến ốm hay sao, người lại vui mừng như thế”.

Thẩm Nguyệt đi dạo quanh viện, tủm tỉm nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi chứ, nhịn lâu như vậy rồi chắc nó mệt lắm. Con trai nào có yếu ớt như vậy”.

Bắp Chân không ăn không uống, chỉ khóc không ngừng, hoàng đế chắc chắn sẽ không mặc kệ, nếu không cũng sẽ không phái cung nhân đến phủ tướng quân hỏi thăm.

Nghe nói Bắp Chân ngày khóc đêm khóc, khóc đến nấc lên, cung nhân thật sự không chịu nổi.

Vốn là Bắp Chân ở chung với các tiểu hoàng tử, thấy Bắp Chân ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiểu hoàng tử như thế, đã có người đề xuất với hoàng đế nên cho Bắp Chân về phủ tướng quân.

Đứa bé còn nhỏ, nhất định là muốn đi theo mẹ ruột, người ngoài sao có thể dỗ được.

Giống như Bắp Chân biết được mấy chuyện này nên không nể mặt bất kỳ ai. Vú nuôi trong cung cho bú sữa thì nôn hết ra, hoàng đế đến cũng chẳng yên tĩnh hơn.

Dù sao ban đầu hoàng đế muốn đưa Bắp Chân vào cung là vì mượn cớ Bắp Chân không khóc không nháo, điều kiện trong cung tốt hơn thì dễ chăm sóc hơn.

Nhưng bây giờ Bắp Chân lại khóc, ầm ĩ như vậy, đưa về phủ tướng quân là quá hợp lý.

Nếu hoàng đế còn giữ Bắp Chân không buông thì trong cung không chỉ mất yên tĩnh mà hoàng đế cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có điều gì xảy ra.

Thế nên hoàng đế vẫn phải đưa Bắp Chân về, nói là đứa bé còn nhỏ, sau này lớn hơn thì có thể vào viện thái học để dạy dỗ.

Đứa bé được Tần Như Lương ôm về, còn chưa đi vào cửa lớn của phủ tướng quân thì Thẩm Nguyệt đã hùng hổ xông ra.

Nàng nhìn rõ ràng bộ dáng đứa bé trong tã lót, đúng là Bắp Chân của nàng.



Thẩm Nguyệt mỉm cười, hốc mắt hơi cay.

Bắp Chân gầy đi rồi, bây giờ đang ngủ thiếp đi trong ngực Tần Như Lương, có vẻ là khóc đến mệt mỏi cực độ nên khóe mắt vẫn còn ướt.

Thẩm Nguyệt chỉ quan tâm đến Bắp Chân, căn bản không quan tâm là ai ôm Bắp Chân về.

Thấy Thẩm Nguyệt đưa tay ra đón, Tần Như Lương liền khom người cẩn thận đặt Bắp Chân vào khuỷu tay của nàng, vô tình đụng vào tay của nàng nhưng nàng cũng không để ý, mặc kệ.

Tần Như Lương nói: “Giờ nó đã quay về, lúc đi vào viện thái học thì chắc cũng phải đến hai, ba tuổi, nên cô có thể nuôi dưỡng nó trong hai, ba năm”.

Hai, ba năm, nàng có thêm được hai, ba năm nữa.

Còn sau hai, ba năm nữa sẽ thế nào thì Thẩm Nguyệt không nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyệt vừa quay về vừa nói: “Ngọc Nghiên, mau đi đun nước để tắm cho con trai ta nào, nhị nương, lát nữa nhớ cho con ta bú”.

Chủ tớ ba người tràn đầy vui mừng, hoàn toàn coi Tần Như Lương là không khí.

Tần Như Lương đứng ở ngoài cửa, nhìn bóng dáng Thẩm Nguyệt ngày càng xa, quản gia ở bên cạnh nhắc nhở thì mới hồi thần lại và đi vào phủ tướng quân.

Trên đường về nhà, Bắp Chân luôn ở cùng hắn ta.

Hắn ta không có tình cảm gì đặc biệt với đứa bé này, nhưng nhìn Bắp Chân đáng thương nằm ngủ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại đó làm Tần Như Lương trước giờ luôn cầm đao kiếm có chút không quen.

Cảm giác kỳ lạ lúc ấy đột nhiên ập tới.

Nếu Bắp Chân thật sự là con trai của hắn ta thì tốt biết bao.

Về lại viện, ba người bận rộn một hồi, dọn dẹp cho Bắp Chân xong, Thôi thị cho Bắp Chân bú sữa, đứa bé ăn vô cùng mạnh mẽ.

Dáng vẻ đói đến mức ấy làm người ta thấy mà thương.

Thôi thị than thở: “Có vẻ Bắp Chân phải chịu khổ trong cung rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play