“Cô,cô…
tôi… tôi…”
Văn
Phúc hoảng sợ kéo mớ quần áo lộn xộn che lên thân thể, chỉ vào người phụ nữ lõa
lồ ở đối diện, cô cô tôi tôi mãi không nói ra lời.
Hắn
không hiểu vì sao, chỉ say rượu một lần thôi, tỉnh dậy đã ở bên cạnh người đàn
bà này rồi. Hai người không mặc quần áo, tay chân quấn một chỗ với nhau.
Thị
Mận vuốt vuốt tóc, khóc rấm rức:
“Em
đã nói là không được rồi nhanh anh không nghe, cứ đè em ra cho bằng được. Bây
giờ anh bảo em phải làm sao ăn nói với chồng em, với ông bá hộ đây? Hu hu…”
Đầu
Văn Phúc trống rỗng, hắn không có một chút ký ức nào về việc này.
Tối hôm qua nhà làm cỗ mừng hắn đỗ Cống sỹ, cũng ăn mừng Bá Minh tai qua nạn khỏi, hắn uống hơi nhiều, chỉ nhớ mang máng là được người hầu đỡ về phòng. Sắc mặt hắn khó coi nhìn quanh nơi này một chút, là gian phòng khách bỏ trống ở nhà dưới, bình thường chỉ khi có đông khách ở lại, không có chỗ ở nhà trên mới sử dụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.