Gốc đa đầu làng,
dân làng Đình ngồi hóng mát nói chuyện với nhau, nói một hồi lại quay sang kể
chuyện nhà ông bà Nga Quý. Vợ chồng nhà đó gả con gái cho nhà bá hộ Khắc bên
làng Phùng, được làm bố mẹ vợ của ông bá hộ, cuộc đời bỗng chốc lên tiên.
Văn Phúc nhổ cọng
cỏ đắng nghét trong miệng ra, bàn tay đấm mạnh lên thân cây.
Gả gì mà gả, thằng
bá hộ Khắc dùng một quan tiền để mua đứt, ông bà Nga Quý đây là bán con gái, mà
đâu phải bán cho ông bá hộ, là bán cho thằng em trai đần độn ngu si của ông ta.
Hắn đá mạnh vào gốc
cây một cái rồi quay đầu rời khỏi chỗ đó.
Mấy người trong
làng nhìn thấy dáng vẻ hậm hực của Văn Phúc thì khẽ lắc đầu, một người trong đó
nói:
“Ầy, thằng Phúc với
con Mận yêu nhau thế mà, định cuối năm nay sang nhà dạm ngõ rồi, thế mà đi làm
công ở bên ngoài hơn hai năm, về vợ đã bị người ta cướp mất.”
“Ôi dào, yêu đường
gì thua đồng tiền hết. Nó đi ra ngoài làm công, vẫn là cái thằng nghèo kiết
xác, con Mận lại xinh đẹp như hoa thế kia, đời nào ông bà Nga Quý lại gả con bé
cho nó.”
“Cái thằng cũng khổ,
mồ côi mẹ từ nhỏ, dì ghẻ thì ác, đi làm chả biết được mấy đồng tiền công, mỗi lần
về quà cáp biếu xén cho nhà Nga Quý không thiếu thứ gì, cuối cùng nuôi vợ hộ
người ta.”
“Thôi, đừng nói nữa.
Không có con Mận, thì có con Mơ, con Đào, thanh niên có chí làm ăn như nó, thiếu
gì con gái nó theo.”
“Chả ai chịu nổi
bà dì ghẻ nhà nó đâu.”
Tiếng nói dần khuất
sau rặng tre làng, Văn Phúc ngồi trên bờ mương, tần ngần nhìn đụn rơm xa xa. Hắn
cũng chẳng muốn về nhà, người đàn bà đó chắc gì đã để phần hắn miếng cơm, còn
cha hắn ấy à, trong mắt chỉ có đứa em trai cùng cha khác mẹ chịu khó đọc sách kia thôi, thằng cửu
vạn như hắn, chẳng là cái đếch gì trong mắt ông ta cả.
Văn Phúc chờ đến
trời tối mịt, đào mấy củ khoai dắt trong cạp quần, sau đó mới men theo ánh
trăng về đến nhà. Vừa mở cổng đi vào sân giếng, mụ Đoan, mẹ ghẻ của hắn đã đứng
ở bậu cửa xỉa xói, cha hắn thì ngồi trên chõng tre uống rượu, một câu cũng không nói.
Văn Phúc không
thèm quan tâm, chui vào trong bếp cời bếp củi còn hồng, ném mấy củ khoai vào
trong. Trong lúc chờ khoai chín, hắn lấy quần áo ra giếng, dội nước ào ào.
Hắn ngẫm nghĩ kĩ rồi,
hết ngày mai hắn sẽ rời khỏi nơi này, đi mãi mãi không về nữa, dù sao ở cái nơi
quái quỷ này cũng chẳng còn thứ gì để hắn phải lưu luyến cả.
Cùng lúc đó ở nhà
bá hộ Khắc…
“Hu hu… anh ơi đau
quá, hu hu…”
Đào Bá Khắc nhìn
Đào Bá Minh khóc thút thít trong lòng mình thì đau xót không tả nổi, lạnh mặt
nhìn người đàn bà quần áo xộc xệch ngã ngồi trên mặt đất, khẽ phất tay:
“Ném vào phòng củi,
không cho ăn uống, để tao xem mày cứng đầu được đến bao giờ.”
Thị Mận bị người
làm kéo đi, vội vùng vằng giãy dụa, gào lên:
“Ông bá hộ, ông bá
hộ, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, xin đừng nhốt tôi lại mà.”
“Kéo xuống.”
Hai tên gia nhân kẹp
hai bên lôi xềnh xệch cô ta đi, có người còn thấy cô ta quá ồn áo, vo chiếc
khăn quấn đầu nhét luôn vào mồm cô ta.
“Anh ơi, anh đưa vợ
em đi đâu thế?”
“Cô ta dám đánh em,
phải nhận phạt. Qua đây anh bôi thuốc cho.”
Bá Minh gật gật đầu,
tò tò chạy theo Bá Khắc. Rõ ràng là một thanh niên tướng mạo sáng sủa, mà hành
động và ánh mắt lại ngây ngây ngô ngô.
“Shhh… đau… anh
ơi, anh thả vợ ra được không? Em muốn vợ cơ.”
“Tối nay ở cùng với
anh, nhốt cô ta bao giờ biết sai thì thả, nếu có lần sau thì đánh chết luôn.”
Có lẽ giọng nói của
Bá Khắc hơi lạnh lùng, Bá Minh sợ tới rụt rụt đầu lại, y cũng không an ủi em
trai mình mà quay ra ngoài cửa gọi:
“Thằng Chuột đâu?”
Một cậu thanh niên
gầy gò chạy lon ton từ ngoài cửa vào, cúi đầu:
“Dạ, ông gọi con ạ.”
“Mai mày với thằng
Nhót đi kiếm thêm người về làm lại cái gian nhà phía tây cho ông, cho vợ chồng
thằng Minh ở riêng, cắt con Hồng con Hậu sang đó, theo dõi ả đàn bà kia cho
ông. Nếu dám đánh em tao nữa thì tao dìm nó xuống sông.”
Thằng Chuột vâng
vâng dạ dạ rồi đi ra, Bá Minh rất sợ anh trai mình, mặc dù rất thích Mận nhưng
mà không dám cầu xin cho cô ta, hơn nữa cho dù có thích cô ta đi chăng nữa,
nhưng nhiều lần bị cô ta đánh như vậy, trong lòng cậu cũng có bóng ma tâm lý.
Thị Mận bị trói
ném trong phòng củi, bụng sôi ùng ục, hai má bị tát, sưng húp cả lên, trên người
cũng không thiếu chỗ bị roi quất chân đá. Cô ta co mình lùi vào một góc, không
khóc nhưng đáy mắt là một mảnh hận thù.
Cha mẹ tham sang,
bán cô ta cho nhà bá hộ, ban đầu cô ta cứ tưởng được về làm bà bá hộ, cũng có
chút mong chờ. Ai ngờ đâu, bá hộ Khắc mua cô về để hầu hạ thằng em trai ngu đần
của y. Một thiếu nữ mới mười lăm mười sáu trăng tròn như cô ta làm sao chịu nổi
việc này.
Gần một năm làm
dâu nhà này, cô ta âm thầm thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Đào Bá Minh không
biết bao nhiêu lần, thằng đần kia không dám nói, ông bá hộ đều không biết gì cả.
Không ngờ lần này lại bị con Hồng nhìn thấy, mách lẻo với ông bá hộ, thế là cô
ta bị một trận đòn tơi bời.
Bá Khắc nhìn những
vết xanh tím chồng chéo trên người em trai, trong lòng không khỏi xót xa. Năm
đó y đi học trên tỉnh, cha mẹ và em trai ở nhà gặp phải cướp, chúng giết cha mẹ
y, ném em trai y lúc đó mới có năm tuổi xuống sông, tuy may mắn vớt lên được
nhưng lại trở nên ngu ngốc.
Cuối cùng y phải bỏ
học, về nhà gây dựng lại gia nghiệp và chăm sóc em trai khi mới ở tuổi mười lăm,
mới đó mà đã mười ba năm rồi.
Em trai cũng mười
tám tuổi, y ngàn chọn vạn chọn cuối cùng mua cho nó được một cô vợ. Cứ tưởng đứa
con gái nhà quê đó được ăn sung mặc sướng thì sẽ đối xử tốt với em trai y,
không ngờ lúc y không để ý, đứa em trai y không nỡ mắng bị người bên cạnh đánh
thành như vậy.
Ánh mắt Bá Khắc lạnh
lẽo, một quan tiền mà thôi, cùng lắm đánh chết rồi mua một đứa khác, y không cần
thể loại không biết điều.
Lời của tác giả:
Mọi người đừng vội ném đá ông bá hộ, thời phong kiến
ngày xưa giá trị của phụ nữ rất thấp kém, đánh chồng như bà Mận này chưa bị thả
trôi sông là nhân từ lắm rồi đó.