Trần thị không lên tiếng, nàng đảo đều rau trong chảo, cho chúng ra dĩa. Đổ nước nóng vào, bỏ thêm củ cải trắng, gia vị đậy nắp rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Tiêu.
''Tẩu cũng không rõ chuyện của Vương gia, bạn của tẩu làm công ở đó, chứng kiến tất cả nên kể lại cho tẩu nghe, đại khái thế này...''
''Cho đến khi sự việc đó xảy ra, Vương Đại Tĩnh mang tiếng xấu nên bị người trong thôn xa lánh, không còn ai giúp đỡ hắn nữa''
'' Giống như đệ sau'' Trần Tiêu chỉ chỉ mặt mình.
Trần thị nghe Trần Tiêu nói mà đau lòng, nàng sờ sờ đầu Trần Tiêu yêu thương nói:
'' Đệ nói gì vậy, đệ thì như thế nào, chuyện của phụ mẫu đệ là lẽ thường, sống chết mệnh trời nào có liên quan tới đệ''
''Nhưng người trong thôn đều nói đệ là sao chổi, khắc chết phụ mẫu'' Trần Tiêu nhìn Trần thị chớp mắt tội nghiệp nói.
'' Những người đó nói gì kệ họ, đệ đừng nghe cũng đừng tin, biết không'' Trần thị nghiêm mặt bảo.
Trần Tiêu ấm áp trong lòng, mĩm cười: ''Vâng''
''Vậy Vương Đại Tĩnh xảy ra chuyện gì thế''
Nghe Trần Tiêu hỏi Trần thị lại thở dài, củi khô trong lò cháy vang lên tiếng tách tách.
Vào năm con trai thứ ba của Vương Đại Tài là Vương Phúc Đức ăn mừng sinh thần năm tuổi. Vương Phúc Đức muốn Vương Đại Tĩnh làm ngựa cho nó cưỡi, Vương Đại Tĩnh cũng làm theo chở hắn vài vòng, đám bạn của Vương Phúc Đức thấy chơi vui cũng muốn Vương Đại Tĩnh làm ngựa cho chúng cưỡi Vương Đại Tĩnh không đồng ý, chúng bắt đầu la hét, lao đến đấm đá Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh tuy cao to nhưng bị một đám nhóc năm sáu tuổi cùng xông vào như thế cũng bị lảo đảo, mất thăng bằng, hắn chống tay vào mặt bàn kế bên để giữ thăng bằng, ai ngờ cái bàn không rắn chắc nên ngã ra sau cái ầm, Vương Đại Tĩnh phản ứng không kịp nên cũng ngã theo, bọn nhóc đang xô đẩy theo quán tính cũng ngã về phía cái bàn, Vương Phúc Đức xui xẻo, trán đập vào chân bàn, rách da, chảy máu.
Vương Phúc Đức khóc thét, làm kinh sợ mọi người trong nhà chính. Họ kéo nhau chạy ra sân.
Vương thị chạy ra thấy Vương Phúc Đức gào khóc, trán lại chảy máu, bà ta xót ruột chạy lại ôm hắn lên. Vương Đại Tài thấy con trai bảo bối chảy máu cũng liền xót ruột quát người làm đi mời đại phu.
Sau khi xử lý vết thương xong, Vương thị tức giận hỏi:
''Người nào làm Phúc Đức nhà ta bị thương''
Chưa đợi mọi người suy nghĩ, Vương Phúc Đức đã chỉ tay vào Vương Đại Tĩnh gào to:
''Mẫu thân là hắn, là hắn xô ta té, đau quá hu hu...''
Mấy đứa nhóc khác cũng nhao nhao thừa nhận thấy Vương Đại Tĩnh xô Vương Phúc Đức.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tĩnh chưa kịp hiểu chuyện đã nghe Vương thị quát:
''Vương Đại Tĩnh sau ngươi ra tay ác độc vậy, Phúc Đức là em trai ngươi đấy'' rồi ôm lấy Vương Phúc Đức khóc to.
Vương Đại Tài nghe Vương Phúc Đức nói Vương Đại Tĩnh xô mình té thì liền sầm mặt. Hiện tại nhìn vợ mình ôm bảo bối khóc thảm thiết, hắn càng chán ghét Vương Đại Tĩnh hơn thậm chí là oán độc nghĩ sao Vương Đại Tĩnh không theo mẫu thân hắn luôn.
Nghe Vương thị nói mình ác độc xô té đệ đệ Vương Đại Tĩnh bối rối chà chà tay vào quần áo, hắn không có xô đệ đệ, chỉ là tai nạn.
''Ta không có xô đệ đệ...''
''Ngươi câm miệng'' Vương Đại Tĩnh chưa nói xong đã bị Vương Đại Tài quát.
''Hắn là đệ đệ ngươi mà ngươi lại ra tay độc ác như vậy''.
''Phụ thân ta không...''
''Câm miệng, ta không có đứa con ác độc như ngươi, đừng gọi ta phụ thân'' Vương Đại Tài tức giận quát lớn.
Mọi người có mặt tại đây đều ngơ ra, Vương Đại Tài nói vậy là có ý gì, ông ta định bỏ Vương Đại Tĩnh à, cũng phải nhìn cách ăn mặc của họ xem Vương Đại Tĩnh mặc quần áo vải thô, giày thì lộ mũi chân còn Vương gia từ Vương Đại Tài cho đến Vương Phúc Đức đều mặc vải lụa, khí chất mỗi người hồng hào, nhìn vào ai nói họ là một nhà.
Mọi người đều lắc đầu, chuyện Vương gia họ không xen vào được.
Vương Đại Tĩnh ngớ ra, hắn nắm chặt nắm tay, nhìn Vương Đại Tài: ''Phụ thân,...''
''Ta bảo ngươi câm miệng'' Vương Đại Tài tức giận đập bàn.
Tại một góc không ai thấy Vương thị chậm rãi nở nụ cười. Bà ta đưa Vương Phúc Đức cho Vương Bảo Thoa ôm rồi lao vào đánh đấm Vương Đại Tĩnh.
''Sao ngươi ác độc như vậy, ta có bạc đãi ngươi sao, ta tự nhận không phải mẫu thân ruột của ngươi nhưng ta vẫn xem ngươi là con mà đối đãi, còn ngươi thì sao, sao ngươi lại xô đệ đệ của mình, Phúc Đức chỉ mới năm tuổi, ngươi định hại Phúc Đức để độc chiếm Vương gia phải không, ta liều mạng với ngươi''.
Vương thị vừa nói xong mọi người ở đây đều bừng tỉnh. Họ xì xào bàn tán.
'Thì ra là vậy Vương gia chỉ có hắn với Vương Phúc Đức là nam nhân, Vương Phúc Đức xảy ra chuyện vậy Vương gia là của hắn rồi''
'' Đúng rồi, đúng rồi''
''Vương Đại Tĩnh này thâm độc thật, đệ đệ cũng ra tay được''
''Sao lại ác như vậy''
''...''
'' Không phải'' Vương Đại Tĩnh lớn tiếng, đẩy Vương thị ra, Vương thị bất ngờ té nhào về phía cái bàn, Vương Đại Tài chạy nhanh lại đỡ, thấy tay bà ta trầy một mảng lớn, Vương thị ôm Vương Đại Tài khóc to:
'' Đại Tài, huynh xem đi, nó dám xô cả thiếp, thiếp chết rồi, ai lo cho huynh và các con''
Vương Đại Tĩnh không hiểu nhìn di nương, khi nãy hắn không dùng lực, chỉ đẩy nhẹ ra sao di nương lại té.
''Ta không có đẩy di nương''
''Chẳng lẽ do nàng ấy tự té'' Vương Đại Tài vừa dỗ Vương thị vừa quát Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh nghe vậy đành ngậm miệng, hắn rãi rãi đầu, hắn không biết tại sao di nương lại té, hắn không có đẩy nhưng không ai tin hắn cả.
Rắc, choang, ly trà rơi xuống đất vỡ vụn, mảnh sứ vang khắp nơi.
Tiếng mảnh sứ vỡ dọa sợ mọi người.
Vương Đại Tĩnh giơ tay sờ sờ trán mình, đau, ẩm ướt, đột nhiên mắt trái bị thứ gì đó chảy vào, hắn theo bản năng nhắm mắt trái lại.
Bọn nhóc hoảng sợ khóc rống: ''Máu, ghê quá, hu hu''. Các phụ nhân nhanh chóng dỗ con mình.
Quay lại nhìn Vương Đại Tĩnh một bên mặt đầy máu. Có người hả giận nhỏ giọng mắng:
''Cho đáng, cái thứ ác ôn''
''Nên bị như vậy, ngay cả di nương cũng muốn giết, thật ác độc''
''Nên bị nặng hơn, hừ''
''...''
Cũng có người im lặng nhìn, không nói.
Riêng Vương Đại Tĩnh hắn mở to mắt phải nhìn Vương Đại Tài, trong mắt một biểu cảm không dám tin. Phụ thân từng yêu thương hắn nhất, cho hắn đồ ăn ngon nhất, không bao giờ đánh hắn.
Hốc mắt phải cay xòe, một dòng chất lỏng chảy xuống, Vương Đại Tĩnh mím môi nhưng vẫn nếm được vị mặn của nó.
Nhận thấy ánh mắt Vương Đại Tĩnh, Vương Đại Tài cảm thấy rất hả giận, ông không hề sai, người sai là Vương Đại Tĩnh, ông chán ghét nhìn Vương Đại Tĩnh mở miệng:1
'' Đó là hình phạt thích đáng cho ngươi, xin lỗi di nương và đệ đệ ngươi mau''
'' Còn nữa từ nay về sau ngươi dọn ra căn phòng phía sau nhà sống đi, cơm hai bữa ta sẽ dặn người làm đưa ra cho ngươi, không có việc gì ngươi không cần lên nhà chính, dọa sợ di nương và đệ đệ của ngươi''
''Con không xô đệ đệ và di nương'' Vương Đại Tĩnh nhìn thẳng Vương Đại Tài kiên định nói.
'' Ngươi...''
'' Đại Tài, nếu Vương Đại Tĩnh không muốn xin lỗi thôi bỏ qua đi, thiếp với Phúc Đức không sao''
Vương thị mĩm cười cắt ngang lời nói của Vương Đại Tài, Vương Đại Tài nhìn Vương thị chỉ thấy càng thêm đau lòng, sao nàng ấy lại lương thiện như vậy.
Những người tại đây nghe Vương thị nói vậy cũng đồng loạt gật đầu, biểu thị Vương thị là người độ lượng, khoang dung còn Vương Đại Tĩnh ác ôn bị họ rủa thầm một phen.
''Ta không xô đệ đệ và di nương'' Vương Đại Tĩnh mặc kệ mọi người xì xào bàn tán mắng chửi, hắn vẫn kiên định lập lại. .
Truyện Full''Ngươi đồ nghịch tử, cút khỏi đây cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi'' Vương Đại Tài tức giận, rống to đuổi Vương Đại Tĩnh.
Vương Đại Tĩnh nhìn Vương Đại Tài một cái, ôm trán trái đầy máu xoay người bước đi, không ai thấy khi Vương Đại Tĩnh xoay người ánh sáng ít ỏi trong mắt vụt tắt thay vào đó là sự thất vọng nặng nề.
- ---------------