'' Mễ phu nhân thấy thế nào?'' Trần Tiêu hỏi.

Mễ phu nhân chăm chú ngắm bức tượng điêu khắc bằng gỗ tinh tế trước mặt, phải nói thợ làm rất có tâm, từng nét sống động y như thật.

'' Rất đẹp, thợ làm rất có tâm''

Nghe Vương Đại Tĩnh được khen, Trần Tiêu liền vui vẻ: '' Phu nhân quá khen, phu quân ta chỉ là dụng tâm vào từng sản phẩm thôi''

'' Thì ra là tay nghề của phu quân tiểu phu lang, tiểu phu lang có ý tưởng độc đáo, phu quân tiểu phu lang lại có tay nghề điêu khắc, phu phu đồng tâm không sợ không làm nên đại nghiệp'' Mễ phu nhân thật lòng thưởng thức tài năng của hai người.

Trần Tiêu mỉm cười, lễ phép đáp:

'' Phu nhân quá khen, đại nghiệp không dám chỉ cầu một đời an yên, không sầu không lo''

Mễ phu nhân mỉm cười, ra lệnh nha hoàn đi lấy bạc trả cho hai người, bà còn thưởng thêm nhưng Trần Tiêu từ chối.

'' Đa tạ tâm ý tốt của phu nhân chỉ là chúng ta đã giao ước cho nên ta chỉ thu tiền hàng, phần còn lại xin phu nhân nhận lại, nếu phu nhân thưởng thức tay nghề điêu khắc của tiệm mộc Cẩn Du ta hi vọng sẽ lại được hợp tác làm ăn''

'' Được, ta rất hài lòng bức tượng điêu khắc này, lão phu nhân nhất định cũng rất thích, Tiểu Thúy tiễn khách'' Mễ phu nhân cười nói.

'' Dạ''

'' Cáo từ'' Vương Đại Tĩnh cùng Trần Tiêu rời đi.

'' Đệ muốn mua gì không?'' Vương Đại Tĩnh hỏi.

'' Chúng ta mua chút bánh đi, đệ muốn ăn chân giò ở tửu lầu nữa''

'' Ừ đi thôi''

Lúc trở lại xe ngựa Vu Hoài Minh cùng Trần Hàn đã trở lại đang trò chuyện vui vẻ.

'' Về rồi à'' Trần Hàn chạy lại đỡ Trần Tiêu.

'' Ừ, chúng ta về thôi, Vu đại ca ta có mua chút kẹo mạch nha cho Đô Đô, huynh đưa nhóc giúp ta'' Trần Tiêu đưa qua một gói giấy, Vu Hoài Minh nhận lấy: '' Cám ơn, Đô Đô sẽ rất vui''

'' Đừng khách sáo, chúng ta đâu phải người xa lạ'' Trần Tiêu nói.

'' Đừng đứng đây nữa, Trần Tiêu ngươi đang có bé con mau lên xe nghỉ ngơi đi, nơi này rất nóng'' Trần Hàn nói.

Trần Tiêu gật đầu, Vương Đại Tĩnh đỡ y lên xe, Trần Hàn cũng theo vào, Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh sắp xếp xong đồ liền đánh xe quay về.

'' Ta mua chút mứt chua cho ngươi nè, khi bị hành ngươi ngậm vào miệng sẽ đỡ hơn'' Trần Hàn đưa qua một gói giấy.

Trần Tiêu nhận lấy ăn thử một viên, chua đến ê răng: '' Ngươi ăn không?''

Trần Hàn xua tay, lắc đầu: '' Ta không muốn chua đến ê răng đâu''

'' Vậy sao....'' Trần Tiêu đang nói một nửa liền bị tiếng ngựa hí ngăn lại, xe ngựa cũng dừng lại.

'' Có chuyện gì vậy?'' Trần Hàn nghi hoặc vén màn lên sau đó hết hồn hạ màn xuống.

'' Sao thế?'' Trần Tiêu nghi hoặc.

'' Bên ngoài có rất nhiều ăn mày đang chặn đầu xe của chúng ta'' Trần Hàn lo lắng nói.

Trần Tiêu nghi hoặc vén màn xe lên xem thử sau đó liền nhăn mày, có khoảng hai mươi tên ăn mày, nhìn vẻ mặt kênh kiệu, muốn gây sự của chúng xem ra là tìm bọn họ rồi.

'' Đừng ra ngoài, Trần Hàn nhờ đệ chiếu cố Tiêu Tiêu'' Vương Đại Tĩnh đẩy đầu Trần Tiêu vào sau đó dặn Trần Hàn một câu liền nhảy xuống xe.

Trần Hàn gật đầu chuyển qua ngồi cạnh Trần Tiêu nếu là bình thường y sẽ không khẩn trương như vậy, hiện tại Trần Tiêu đang có thai nếu có sơ sảy gì y không biết phải làm sao. Sao tự nhiên lại có nhiều tên ăn mày chặn đường như thế? Chẳng lẽ là bọn lần trước chặn đường y? Trần Hàn càng nghĩ càng loạn.

Trần Tiêu âm trầm nghe tiếng kêu la bên ngoài, Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh không nói hai lời liền đánh, bọn chúng cầm gậy gộc chặn đầu xe không nói cũng biết là tìm bọn hắn, không cần nhiều lời vô nghĩa.

Trần Hàn nắm chặt tay Trần Tiêu nghe tiếng la bên ngoài. Bỗng nhiên màn xe bị vén lên, một tên ăn mày vươn tay muốn bắt lấy Trần Tiêu, Trần Hàn nhanh chân tung một cước đạp hắn rớt xuống xe.

Trần Hàn nuốt nước miếng, tuy hoảng sợ nhưng y không quên Vương đại ca đã nhờ y bảo vệ Trần Tiêu.

'' Mẹ kiếp, tên nhãi ranh chết tiệt''

Tên ăn mày đứng dậy, tức giận leo lên xe ngựa, Vương Đại Tĩnh đúng lúc nhảy đến tung một cước khiến hắn nằm rạp ra đất.

Hai người phải đánh tận hai mươi tên, tuy hình thể mấy tên ăn mày này gầy yếu nhưng thắng ở số lượng, bám chặt không tha Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh những tên còn lại nhân cơ hội nhảy lên xe bắt người.

Lần này không ngoại lệ vẫn là ăn một cú từ bên trong đá ra, chỉ là đổi từ Trần Hàn sang Trần Tiêu, Trần Tiêu âm trầm thu hồi chân vén màn đi ra.

'' Ê Trần Tiêu không được bên ngoài rất nguy hiểm'' Trần Hàn lo xót vó cũng vén màn theo ra.

'' Ở bên trong không nhìn thấy tình hình bên ngoài rất bất lợi, không phải bọn chúng muốn bắt ta sao, đến một tên ta đánh một tên''

Trần Tiêu nhặt một khúc cây lên, Trần Hàn nghe Trần Tiêu nói có lý cũng nhặt một khúc cây đứng cạnh Trần Tiêu: '' Ta bảo vệ ngươi, ngươi đang có thai phải cẩn thận''

'' Ừ, ta sẽ cẩn thận''

Hai người vừa xuống xe liền có hai tên ăn mày xông lại, Trần Hàn cầm cây lao lên cản lại.

Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh nhìn thấy liền gấp gáp muốn đi đến chỗ hai người nhưng bọn ăn mày chịu đau giỏi dù bị đánh ngã vẫn đứng dậy cản lại bước chân hai người.

'' Ối'' Trần Hàn bị đánh lùi lại sau.

Trần Tiêu thấy vậy cũng cầm cây lao đến giúp đỡ, y không dám vận động mạnh, chỉ dám dùng lực ở hai tay. Trần Hàn lại lao đến cản trước người Trần Tiêu.

Hai tên ăn mày do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng nên sức lực cũng yếu ớt, dây dưa với hai người cả buổi cũng không chiếm được lợi, một tên trong đó nóng nảy liền rút ra một thanh dao găm đâm đến chỗ Trần Tiêu.

'' Cẩn thận'' Trần Hàn hoảng sợ la lên.

Lúc mũi dao đâm đến Trần Tiêu gian nan né tránh tay theo bản năng ôm bụng.

Bịch.

Tên ăn mày cầm dao bị Vương Đại Tĩnh nắm cổ ném ra xa.

'' Đệ không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?'' Vương Đại Tĩnh lo lắng kiểm tra khắp người Trần Tiêu.

Trần Tiêu lắc đầu: '' Không sao, huynh có bị thương không? Bọn chúng có dao''

'' Huynh không sao, đừng lo lắng, đứng phía sau huynh''

Vương Đại Tĩnh quay người lại Trần Tiêu liền nhìn thấy cánh tay hắn đỏ cả một vùng.

'' Tay huynh bị chém trúng sao?'' Trần Tiêu bắt lấy cánh tay hắn xem, vết chém rất sâu: '' Lũ khốn kiếp''

'' Chỉ chảy chút máu băng bó sẽ ổn'' Vương Đại Tĩnh an ủi y.

Trần Tiêu nắm vạt áo xé một mảnh tạm băng bó cho hắn, đứt tay đã rất đau rồi còn này một vết chém sâu thế này không đau sao được, còn bảo là chảy chút máu. Vết thương sâu thế này rất dễ nhiễm trùng.

Bên kia Vu Hoài Minh đá bay một tên trước mặt Trần Hàn bảo hộ y sau lưng.

'' Đừng tham chiến, bọn chúng rất liều mạng''

'' Lưng của huynh chảy máu kìa'' Trần Hàn hoảng sợ nói.

'' Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, đi đến chỗ Vương huynh cùng Trần Tiêu xem sao?'' Vu Hoài Minh nắm tay Trần Hàn chạy lại chỗ hai người, Trần Hàn nhìn vết máu trên lưng hắn mà đỏ hốc mắt.

Bọn ăn mày bị đánh gục lại lòm còm đứng dậy, cả đám rút dao hung tợn nhìn bốn người.

'' Bọn ta không thù không oán với các ngươi sao các ngươi lại ra tay tàn độc như vậy?'' Vu Hoài Minh nói.

'' Muốn biết thì xuống Diêm Vương mà hỏi, lên'' Một tên ăn mày quát một tiếng, cả đám lại xông lên.

'' Cẩn thận'' Vương Đại Tĩnh nói với Vu Hoài Minh một câu liền nhặt một khúc cây lên đánh về phía tên đang nhào đến.

Rắc.

'' Á á á, đau quá, tay của ta'' Tên đó ngã lăn ra đất ôm cánh tay kêu la.

Vu Hoài Minh cũng nhặt một khúc cây, tên nhào đến chỗ hắn bị một gậy của hắn đánh đến bất tỉnh.

Bọn ăn mày nhìn hai người có phần do dự không dám tiến lên nhưng nghĩ đến số bạc được nhận nếu thành công liền gan dạ cả đám lại xông lên.

Sát khi lóe lên trong mắt, Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh không nương tay với chúng nữa, chiêu chiêu tàn nhẫn nhưng vì vừa bảo vệ hai người Trần Tiêu cùng Trần Hàn vừa đánh nên có phần phân tâm, vết thương trên người cũng nhiều hơn.

Có một tên ăn mày bị đánh bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, hắn canh thời cơ cầm dao đánh lén về người ở gần hắn nhất, Vương Đại Tĩnh đứng quay lưng về phía hắn nên không chú ý.

'' Cẩn thận'' Trần Tiêu quát một tiếng, đập khúc cây về phía tên đánh lén nhưng vì dùng lực quá mạnh nên bị đẩy lùi về sau lưng đập vào thùng xe.

'' Tiêu Tiêu'' Vương Đại Tĩnh vươn tay đỡ y.

'' Không....'' Trần Tiêu chưa nói hết câu bụng liền truyền tới từng cơn đau nhức.

Trần Tiêu ôm bụng nhăn mặt, Vương Đại Tĩnh đạp một tên nhào đến liền đỡ Trần Tiêu ngồi xuống.

'' Đệ sao thế?''

'' Bụng đau, mau đỡ đệ nằm xuống''

Vương Đại Tĩnh gấp gáp đỡ Trần Tiêu nằm xuống.

'' Đệ ráng chịu một lát huynh sẽ trở lại ngay'' Vương Đại Tĩnh nói xong liền tiếp tục đánh với bọn chúng.

Trần Hàn ôm đầu né tránh, chạy lại cạnh Trần Tiêu lo lắng hỏi: '' Ngươi sao thế?''

'' Động thai'' Trần Tiêu hút khí điều hòa nhịp thở, bụng y đang rất đau, bé con đừng xảy ra chuyện, cố gắng nào.

'' Ta ở đây cũng không giúp được gì, ta sẽ quay về thôn gọi người cùng gia gia đến, ngươi gắng cầm cự'' Trần Hàn nói xong liền đứng dậy chạy đi:

'' Vu đại ca, Vương đại ca, ta về thôn gọi người đến''

Một tên nghe thế liền nhảy ra ngăn cản bị Vu Hoài Minh một đấm đánh bay.

'' Cẩn thận'' Vu Hoài Minh hô lên.

'' Ta biết rồi'' Trần Hàn vừa chạy vừa trả lời.

Chỉ sau một lát bọn ăn mày bị đánh nằm lăn ra đất, Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu khắp người đều có vết thương.

'' Chỗ này để ta, huynh qua xem Trần Tiêu đi'' Vu Hoài Minh vỗ vai Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh gật đầu liền đi đến chỗ Trần Tiêu. Hắn lau sạch máu trên tay liền nhẹ nhàng nắm tay y, Trần Tiêu mở mắt nhìn hắn một thân đầy máu me liền cảm thấy vành mắt đau xót.

'' Sao lại bị thương thành thế này?''

'' Bọn chúng đều có dao lại liều mạng nếu không dứt khoát sẽ rất khó hạ bọn chúng, đệ đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da, bụng đệ thế nào rồi, có còn đau không?''

'' Vẫn còn đau nhưng đỡ hơn nhiều rồi, huynh đừng chỉ lo lắng cho mỗi ta mau băng vết thương lại, máu vẫn còn rỉ ra''

'' Ừ'' Vương Đại Tĩnh gật đầu xé vải cột tạm vết thương sau đó lấy thảm lông trên xe ngựa ra lót xuống đất nhẹ nhàng di chuyển Trần Tiêu qua, đắp cho y tấm thảm mỏng liền đi giúp Vu Hoài Minh trói người.

Lúc Trần Hàn đưa Trần đại phu đến hai người đã trói người xong đang ngồi nghỉ ngơi.

Trần Hàn nhảy xuống xe trâu, đỡ Trần đại phu xuống sau đó chạy lại chỗ ba người.

'' Vu đại ca, Vương đại ca hai người không sao chứ?''

'' Không sao, Trần thúc ngài xem cho Trần Tiêu trước đi'' Vu Hoài Minh nói.

'' Gia gia ngài xem cho Trần Tiêu đi, con giúp Vu đại ca cùng Vương đại ca xử lý vết thương'' Trần Hàn lấy băng vải cùng thuốc bột từ chỗ ông.

'' Nhớ rửa sạch vết thương trước khi dùng thuốc'' Trần đại phu căn dặn.

'' Con biết rồi'' Trần Hàn đáp.

Vương Đại Tĩnh để Trần Hàn xử lý vết thương cho Vu Hoài Minh trước, hắn thì ngồi cạnh Trần Tiêu, lo lắng nhìn Trần đại phu.

Trần đại phu bắt mạch cho Trần Tiêu lại kiểm tra một lát sau đó thu hồi gối nhỏ.

'' Động thai không nhẹ, đừng lo lắng trước tiên để ta châm cứu ổn định thai nhi sau đó uống vài thang thuốc an dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, hạn chế đi lại trong thời gian này''

'' Đa tạ Trần thúc'' Vương Đại Tĩnh gật đầu.

'' Tên tiểu tử này sao lại khách sáo với lão phu như vậy, được rồi qua kia cho Tiểu Hàn xử lý vết thương đi, tiểu phu lang của ngươi cứ để lão chăm sóc, ngươi ngồi đây ngược lại ngáng tay chân lão'' Trần đại phu đuổi người.

Vương Đại Tĩnh gật đầu đứng dậy đi băng bó vết thương.

Phù, rốt cuộc cũng xong, thu dọn hộp thuốc, Trần Hàn ngồi một chỗ lau mồ hôi.

Từ xa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, Trần An Minh cùng Trần Văn Khang dẫn theo khoảng mười trai tráng trong thôn chạy đến.

Nhìn tình huống nghiêm trọng như vậy cả đám người đều nghiêm mặt, bầu không khí cũng căng thẳng lên.

'' Trần Tiêu không sao chứ?'' Trần An Minh lo lắng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Trần Tiêu.

'' Tiêu Tiêu bị động thai, may mà có Trần đại phu kịp thời đến, nằm nghỉ một lát ta sẽ đưa đệ ấy về'' Vương Đại Tĩnh nói.

'' Vết thương của huynh không sao chứ?'' Trần An Minh nhìn vải trắng khắp người hắn.

'' Không sao''

'' Vậy phải cẩn thận, lát nữa ta sẽ giúp đỡ mọi người về thôn'' Trần An Minh nói.

Vương Đại Tĩnh gật đầu: '' Đa tạ đường ca.''

Trần An Minh vỗ vỗ vai hắn liền đi đến hỗ trợ thôn dân trói chặt mấy tên ăn mày lại mang về thôn, bọn chúng có người đã tỉnh đang ra sức phản kháng, thôn dân tức giận vì người ngoài đả thương người thôn của họ nên ra tay cũng không lưu tình.

Bên kia Trần Văn Khang hỏi thăm tình hình của Trần Hàn cùng Vu Hoài Minh. Nhận được đáp án không sao cũng thở phào một hơi.

'' Bọn trẻ đều không sao nhưng vết thương rất nặng, đám người này rõ ràng muốn lấy mạng người, phải có thù hận cỡ nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất định phải đưa bọn họ đến quan phủ'' Trần đại phu tức giận nói.

Trần Văn Khang nặng nề gật đầu:

'' Sự việc có liên quan mạng người, đây không phải chuyện nhỏ, mọi người cũng đã bị thương trước mắt cứ quay về thôn trước đã, Trưởng thôn sẽ cho mọi người công đạo.''

Trần đại phu gật đầu, ông cẩn thận bắt mạch lại lần nữa cho Trần Tiêu rồi thu hồi ngân châm, Trần Tiêu đã ngủ mất rồi.

'' Đưa Tiểu Tiêu vào xe ngựa đi, cẩn thận chút'' Trần đại phu nói.

'' Phiền Trần thúc'' Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng bế Trần Tiêu lên xe liền xuống xe phụ giúp mọi người.

Trần Hàn chui vào thùng xe, Trần đại phu ngồi càng xe cùng Vu Hoài Minh, Vương Đại Tĩnh thì theo đám người áp tải mấy tên ăn mày. Mấy tên ăn mày sợ hãi co rúm lại, vẻ mặt mấy tên áp tải bọn hắn rất đáng sợ đặc biệt là tên cao to kia.

Đầu thôn Trần trưởng thôn cùng thôn dân đã đợi sẵn. Nghe nói có người muốn giết người trong thôn bọn họ, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Trần trưởng thôn vẻ mặt âm trầm, thôn Sơn Hà dạo gần đây không hề yên ổn? Mạng người đáng quý, kẻ nào lại tàn nhẫn ra tay như vậy.

Xe ngựa chậm rãi đi đến, vì lo ảnh hưởng đến Trần Tiêu nên xe đi rất chậm.

Trần Văn Khang đi đến kể tóm tắt sự việc cho Trần trưởng thôn, thôn dân vây xem cũng nghe được.

'' Ai mà hung ác, tàn nhẫn như vậy?''

'' Đúng vậy, có thể xuống tay như vậy quả thật rất tàn nhẫn''

'' Có khi nào họ kết thù oán với người khác, người đó tìm đến báo thù''

'' Cũng có khả năng''

'' Đừng ồn ào nữa'' Trần trưởng thôn ra hiệu cho mọi người im lặng.

'' Mọi người có thương tích mau trở về nghỉ ngơi, Văn Khang giam mấy tên ăn mày này lại phái người luân phiên trông coi, ngày mai sẽ xét hỏi'' Trần trưởng thôn phân phó.

'' Dạ'' Trần Văn Khang mang người đi.

'' Mọi người tạm thời về nhà nghỉ ngơi trước có gì nói sau'' Trần trưởng thôn nói với đám người Trần đại phu.

Mấy người Trần đại phu gật đầu dắt xe ngựa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play